Chúa Nhật III Phục Sinh – 01/05/2022

Lời Chúa – Ga 21,1-19:

Khi ấy, Đức Giê-su lại tỏ mình ra cho các môn đệ ở Biển Hồ Ti-bê-ri-a. Người tỏ mình ra như thế này. Ông Si-môn Phê-rô, ông Tô-ma gọi là Đi-đy-mô, ông Na-tha-na-en người Ca-na miền Ga-li-lê, các người con ông Dê-bê-đê và hai môn đệ khác nữa, tất cả đang ở với nhau. Ông Si-môn Phê-rô nói với các ông: “Tôi đi đánh cá đây.” Các ông đáp: “Chúng tôi cùng đi với anh.” Rồi mọi người ra đi, lên thuyền, nhưng đêm ấy họ không bắt được gì cả.

Khi trời đã sáng, Đức Giê-su đứng trên bãi biển, nhưng các môn đệ không nhận ra đó chính là Đức Giê-su. Người nói với các ông: “Này các chú, không có gì ăn ư?” Các ông trả lời: “Thưa không.” Người bảo các ông: “Cứ thả lưới xuống bên phải mạn thuyền đi, thì sẽ bắt được cá.” Các ông thả lưới xuống, nhưng không sao kéo lên nổi, vì lưới đầy những cá. Người môn đệ được Đức Giê-su thương mến nói với ông Phê-rô: “Chúa đó!” Vừa nghe nói “Chúa đó!”, ông Si-môn Phê-rô vội khoác áo vào vì đang ở trần, rồi nhảy xuống biển. Các môn đệ khác chèo thuyền vào bờ kéo theo lưới đầy cá, vì các ông không xa bờ lắm, chỉ cách vào khoảng gần một trăm thước.

Bước lên bờ, các ông nhìn thấy có sẵn than hồng với cá đặt ở trên, và có cả bánh nữa. Đức Giê-su bảo các ông: “Đem ít cá mới bắt được tới đây!” Ông Si-môn Phê-rô lên thuyền, rồi kéo lưới vào bờ. Lưới đầy những cá lớn, đếm được một trăm năm mươi ba con. Cá nhiều như vậy mà lưới không bị rách. Đức Giê-su nói: “Anh em đến mà ăn!” Không ai trong các môn đệ dám hỏi “Ông là ai?”, vì các ông biết rằng đó là Chúa. Đức Giê-su đến, cầm lấy bánh trao cho các ông; rồi cá, Người cũng làm như vậy. Đó là lần thứ ba Đức Giê-su tỏ mình ra cho các môn đệ, sau khi trỗi dậy từ cõi chết.

Khi các môn đệ ăn xong, Đức Giê-su hỏi ông Si-môn Phê-rô: “Này anh Si-môn, con ông Gio-an, anh có mến Thầy hơn các anh em này không?” Ông đáp: “Thưa Thầy có, Thầy biết con yêu mến Thầy.” Đức Giê-su nói với ông: “Hãy chăm sóc chiên con của Thầy.” Người lại hỏi: “Này anh Si-môn, con ông Gio-an, anh có mến Thầy không?” Ông đáp: “Thưa Thầy có, Thầy biết con yêu mến Thầy.” Người nói: “Hãy chăn dắt chiên của Thầy.” Người hỏi lần thứ ba: “Này anh Si-môn, con ông Gio-an, anh có yêu mến Thầy không?” Ông Phê-rô buồn vì Người hỏi tới ba lần: “Anh có yêu mến Thầy không?” Ông đáp: “Thưa Thầy, Thầy biết rõ mọi sự; Thầy biết con yêu mến Thầy.” Đức Giê-su bảo: “Hãy chăm sóc chiên của Thầy. Thật, Thầy bảo thật cho anh biết: lúc còn trẻ, anh tự mình thắt lưng lấy, và đi đâu tùy ý. Nhưng khi đã về già, anh sẽ phải dang tay ra cho người khác thắt lưng và dẫn anh đến nơi anh chẳng muốn.” Người nói vậy, có ý ám chỉ ông sẽ phải chết cách nào để tôn vinh Thiên Chúa. Thế rồi, Người bảo ông: “Hãy theo Thầy.”

Suy niệm:

Từ chương 13 trong Tin Mừng thứ tư, bỗng nhiên xuất hiện một nhân vật bí ẩn mang tên “người môn đệ Chúa yêu.” Có vẻ người môn đệ này trội hơn Si-môn Phê-rô. Trong bữa tiệc ly, anh này nằm gần Chúa hơn Si-môn. Anh nằm bên lòng Chúa, sát bên ngực Chúa (Ga 13,23-25). Si-môn nằm xa hơn, nên phải làm hiệu, nhờ anh hỏi giùm xem Thầy muốn nói ai là kẻ sẽ nộp Thầy. Trong khi Si-môn chối Thầy ba lần trong dinh vị thượng tế, dù trước đó ông đã chém đứt tai tên đầy tớ của vị này, thì người môn đệ Chúa yêu lại là người đứng bên thập giá, đứng bên cạnh thân mẫu của Thầy (Ga 19,26-27). Chính anh được làm con của Bà và đưa Bà về nhà mình. Buổi sáng Phục sinh, Si-môn Phê-rô và anh cùng chạy ra mộ, nhưng người môn đệ Chúa yêu chạy nhanh hơn, và có vẻ anh cũng tin nhanh hơn Phê-rô (Ga 20,4.8).

Khi Chúa phục sinh tỏ mình cho bảy môn đệ ở biển hồ Ti-bê-ri-a, ta thấy có sự hiện diện của anh. Sau khi mẻ cá lạ xảy ra, một lần nữa, anh lại là người nhạy bén hơn Phê-rô, khi nhận ra người đàn ông đứng trên bãi biển là ai. Anh nói với Phê-rô: “Chúa đó!” (Ga 21,7). Người môn đệ Chúa yêu thật là mẫu mực lý tưởng về sự gần gũi, thân thiết với Thầy. Anh có mặt trong những lúc quan trọng của đời Thầy. Anh đồng hành với Phê-rô gần như hình với bóng. Chúa ban cho anh nhiều ơn đặc biệt, anh đã khiêm tốn đón nhận và sử dụng cho anh em. Không hề có sự tranh giành quyền lực giữa anh với Phê-rô. Anh tôn trọng vị thế của Phê-rô trong nhóm.

Phê-rô có thể không nhạy bén bằng người môn đệ Chúa yêu, nhưng ông được chọn đứng đầu nhóm môn đệ. Trong bài Tin Mừng hôm nay, Phê-rô đưa ra một đề nghị, cũng là một lời mời kín đáo: “Tôi đi đánh cá đây!” Lời mời này được tán thành: “Chúng tôi cùng đi với anh.” Thế là bảy môn đệ xuống thuyền đi đánh cá. Chuyến ra khơi này là hình ảnh tượng trưng cho Giáo Hội, một Giáo Hội có người lãnh đạo, có sự đồng tâm nhất trí, một Giáo Hội cùng đi với nhau, cùng làm việc với nhau, cùng chia sẻ một thất bại hay một thành công. Có khi cả đêm không được con cá nào. Có khi gặp mẻ cá đầy những cá lớn mà lưới không rách. Lúc vui, lúc buồn, lúc nào họ cũng “ở với nhau” (Ga 21,2).

Phê-rô có thể không nhạy bén bằng người môn đệ Chúa yêu, nhưng ông là người đầu tiên lên bờ để gặp Chúa. Ông bơi nhanh hơn con thuyền đang kéo lê lưới đầy cá, vì ông muốn gặp Chúa càng sớm càng tốt. Ông là người xuống thuyền để kéo lưới cá vào bờ (Ga 21,11). Sau bữa ăn sáng, Chúa đã muốn nói chuyện riêng với Phê-rô. Bên đống lửa, Chúa cho thấy Ngài đã tha thứ cho ông, và cho ông có cơ hội bày tỏ tình yêu, xóa đi các vấp ngã. Những điệp khúc được nhắc đi nhắc lại: “Con có yêu Thầy không?” “Thầy biết con mến Thầy.” Tất cả dẫn đến việc trao cho Phê-rô sứ mạng chăn dắt chiên. Đây là đàn chiên của Thầy, đàn chiên Thầy yêu quý. Theo truyền thống, người môn đệ Chúa yêu không chịu tử đạo, nhưng đối với Phê-rô, Chúa đã tiên báo cái chết của ông. Khi về già, ông không được đi đâu tùy ý, và sẽ bị dẫn đến nơi ông chẳng muốn (Ga 21,18-19).

Giáo Hội luôn cần có Phê-rô và người môn đệ Chúa yêu. Hai khuôn mặt có vẻ tương phản, nhưng lại bổ sung cho nhau. Cả hai phải đi với nhau, dựa vào nhau, lắng nghe nhau. Giáo Hội hôm nay đa dạng về suy nghĩ, cách nhìn, hướng đi. Ước gì chúng ta vẫn hiệp hành, vẫn chờ nhau, không buông tay nhau trong lúc khó khăn nhất.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top