Thứ Hai Tuần XV Thường Niên - 15/07/2024
Thánh Bônaventura, Giám mục, Tiến sĩ Hội Thánh, lễ nhớ
Lời Chúa - Mt 10,34-11,1:
Khi ấy, Đức Giêsu nói với các môn đệ rằng: “Anh em đừng tưởng Thầy đến đem bình an cho trái đất; Thầy đến không phải để đem bình an, nhưng để đem gươm giáo. Quả vậy, Thầy đến để gây chia rẽ giữa con trai với cha, giữa con gái với mẹ, giữa con dâu với mẹ chồng. Kẻ thù của mình chính là người nhà.
“Ai yêu cha yêu mẹ hơn Thầy, thì không xứng với Thầy. Ai yêu con trai con gái hơn Thầy, thì không xứng với Thầy. Ai không vác thập giá mình mà theo Thầy, thì không xứng với Thầy. Ai giữ lấy mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm thấy được.
“Ai đón tiếp anh em là đón tiếp Thầy, và ai đón tiếp Thầy là đón tiếp Đấng đã sai Thầy.
“Ai đón tiếp một ngôn sứ, vì người ấy là ngôn sứ, thì sẽ được lãnh phần thưởng dành cho bậc ngôn sứ; ai đón tiếp một người công chính, vì người ấy là người công chính, thì sẽ được lãnh phần thưởng dành cho bậc công chính.
“Và ai cho một trong những kẻ bé nhỏ này uống, dù chỉ một chén nước lã thôi, vì kẻ ấy là môn đệ của Thầy, thì Thầy bảo thật anh em, người đó sẽ không mất phần thưởng đâu.”
Ra chỉ thị cho mười hai môn đệ xong, Đức Giêsu rời chỗ đó, đi dạy dỗ và rao giảng trong các thành thị trong miền.
Suy niệm:
Văn Cao là một nhạc sĩ có tài với bản Tiến Quân Ca bất hủ. Nhưng ông cũng là một thi sĩ ít được ai biết đến. Ông có làm một bài thơ ngắn Không Đề như sau: “Con thuyền đi qua để lại sóng. Đoàn tàu đi qua để lại tiếng. Đoàn người đi qua để lại bóng. Tôi không đi qua tôi để lại gì?” Ông muốn để lại chút gì cho đời của kẻ đã mang tiếng ở trong trời đất. Và ông hiểu rằng mình không thể để lại gì, nếu không vượt qua chính mình. Cái tôi và tất cả những gì thuộc về nó, đều là đối tượng phải vượt qua. Vượt qua cái tôi không làm tôi mất nó, nhưng lại được một cái tôi viên mãn. Phải chăng đó là điều Văn Cao, một Kitô hữu ẩn danh đến lúc chết, muốn gửi gấm qua những vần thơ này?
Có những giá trị hầu như được mọi người nhìn nhận. Có những giá trị thiêng liêng máu mủ như cha mẹ, con cái. Đặc biệt trong xã hội Do Thái, hiếu thảo với cha mẹ là điều được đề cao. Đức Giêsu cũng đã phê phán thái độ bất hiếu đối với cha mẹ (Mt 15,3-6). Mạng sống của con người cũng là một giá trị cao quý. Đụng đến mạng sống con người là xúc phạm đến chính Thiên Chúa, như ta thấy trong chuyện Cain giết em là Aben (St 4,9-10). Trước những giá trị thiêng liêng như thế, ta cần yêu mến, giữ gìn. Yêu cha, yêu mẹ, yêu con trai, con gái, là những điều hợp đạo lý. Giữ gìn mạng sống của mình là điều phải làm. Tuy nhiên, Đức Giêsu đã đưa ra một đòi hỏi mới mẻ và đáng sợ. Ngài không cấm các môn đệ yêu cha mẹ, con cái, hay mạng sống, vì đó là những giá trị thiêng liêng cao quý. Nhưng Ngài không chấp nhận họ yêu những giá trị này hơn Ngài. Ngài không muốn họ đặt Ngài ở dưới những giá trị đó. Đơn giản Ngài muốn họ coi Ngài là một Giá Trị hơn hẳn, Giá Trị viết hoa. Khi cần chọn lựa giữa các giá trị, Ngài đòi họ ưu tiên chọn Ngài. Cụm từ “không xứng đáng với Thầy” được nhắc đến ba lần (cc. 37-38). Chỉ ai dám yêu Ngài hơn người thân yêu, dám vác thập giá mình mà theo, người ấy mới xứng đáng với Thầy. Chỉ ai dám mất mạng sống của mình vì Thầy, người ấy mới lấy lại được sự sống tròn đầy ở đời sau (c. 39).
Đức Kitô là ai mà đòi chúng ta phải đặt Ngài lên trên các thụ tạo như vậy, nếu Ngài không phải là hiện thân của chính Thiên Chúa? Đừng quên chính Ngài đã mất mạng sống mình vì tôi trước. Chỉ khi tôi đi qua tôi, nhờ đặt tôi và mọi sự thuộc về tôi dưới Đức Kitô, tôi mới có gì để lại cho đời, tôi mới giữ lại được mọi giá trị khác. Xin làm được điều thánh Biển Đức dạy: “Phải tuyệt đối không coi gì trọng hơn Đức Kitô.”
Cha Antôn Nguyễn Cao Siêu S.J.
Bài viết liên quan