Chúa Nhật XIII Thường Niên - 30/06/2024

Suy Niệm Lời Chúa

Lời Chúa - Mc 5,21-43:

Khi ấy, Đức Giê-su xuống thuyền, lại trở sang bờ bên kia. Một đám rất đông tụ lại quanh Người. Lúc đó, Người đang ở trên bờ Biển Hồ. Có một ông trưởng hội đường tên là Gia-ia đi tới. Vừa thấy Đức Giê-su, ông ta sụp xuống dưới chân Người, và khẩn khoản nài xin: “Con bé nhà tôi gần chết rồi. Xin Ngài đến đặt tay lên cháu, để nó được cứu thoát và được sống.” Người liền ra đi với ông. Một đám rất đông đi theo và chen lấn Người.

Có một bà kia bị băng huyết đã mười hai năm, bao phen khổ sở vì chạy thầy chạy thuốc đã nhiều đến tán gia bại sản, mà vẫn tiền mất tật mang, lại còn thêm nặng là khác. Được nghe đồn về Đức Giê-su, bà lách qua đám đông, tiến đến phía sau Người, và sờ vào áo của Người. Vì bà tự nhủ: “Tôi mà sờ được vào áo Người thôi, là sẽ được cứu.” Tức khắc, máu cầm lại, và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. Ngay lúc đó, Đức Giê-su thấy có một năng lực tự nơi mình phát ra, Người liền quay lại giữa đám đông mà hỏi: “Ai đã sờ vào áo tôi?” Các môn đệ thưa: “Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy như thế mà Thầy còn hỏi: “Ai đã sờ vào tôi?” Đức Giê-su ngó quanh để nhìn người phụ nữ đã làm điều đó. Bà này sợ phát run lên, vì biết cái gì đã xảy đến cho mình. Bà đến phủ phục trước mặt Người, và nói hết sự thật với Người. Người nói với bà ta: “Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con. Con hãy về bình an và khỏi hẳn bệnh.”

Đức Giê-su còn đang nói, thì có mấy người từ nhà ông trưởng hội đường đến bảo: “Con gái ông chết rồi, làm phiền Thầy chi nữa?” Nhưng Đức Giê-su nghe được câu nói đó, liền bảo ông trưởng hội đường: “Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi.” Rồi Người không cho ai đi theo mình, trừ ông Phê-rô, ông Gia-cô-bê và em ông này là ông Gio-an. Các ngài đến nhà ông trưởng hội đường. Đức Giê-su thấy người ta khóc lóc, kêu la ầm ĩ. Người bước vào nhà và bảo họ: “Sao lại náo động và khóc lóc như vậy? Đứa bé có chết đâu, nó ngủ đấy!” Họ chế nhạo Người. Nhưng Người bắt họ ra ngoài hết, rồi dẫn cha mẹ đứa trẻ và những kẻ cùng đi với Người, vào nơi nó đang nằm. Người cầm lấy tay nó và nói: “Ta-li-tha kum”, nghĩa là: “Này bé, Thầy truyền cho con: trỗi dậy đi!” Lập tức con bé đứng dậy và đi lại được, vì nó đã mười hai tuổi. Và lập tức, người ta kinh ngạc sững sờ. Đức Giê-su nghiêm cấm họ không được để một ai biết việc ấy, và bảo họ cho con bé ăn.

Suy niệm:

Cuộc sống của con người luôn bị đe dọa bởi cái chết, ngay cả khi không có chiến tranh hay dịch bệnh. Có triết gia bảo rằng con người hiện hữu là để chết. Nhưng chẳng ai muốn chết, kể cả người tự tử. Ai cũng khao khát được sống và muốn sống khỏe, sống vui, sống mãi. Khát vọng đó tự nó đâu có gì là xấu, dù Đức Giê-su hay nói đến chuyện hy sinh mạng sống cho Ngài hay cho tha nhân.

Tin Mừng hôm nay là tin mừng về sự sống. Đức Giê-su đem lại sự sống cho người phụ nữ mười hai năm vật vã với ốm đau, thất vọng. Mười hai năm sống trong tình trạng bị coi là ô uế, không được chạm đến người khác, không được dự các lễ nghi. Bệnh tật làm bà đau đớn, cô đơn và khánh kiệt. Bà biết Đức Giê-su, và khi thấy đám đông tụ lại quanh Ngài, bà táo bạo nghĩ ra cách để làm mình được khỏi bệnh. Đó là chạm vào áo choàng của Ngài. Bà đã tin như thế và đã lén lút làm như thế. Lập tức, bà được giải thoát khỏi cơn bệnh kinh niên. Đức Giê-su muốn gặp bà, người đã “ăn trộm” một phép lạ. Khi thấy bà run rẩy sợ hãi, Ngài khen lòng tin của bà. Chẳng những được khỏi bệnh, bà còn được ơn bình an nhờ gặp gỡ Đấng chữa lành.

Tin Mừng hôm nay là tin mừng về sự sống. Đức Giê-su đem lại sự sống cho một cô bé mười hai tuổi. Vào thời xưa, cô này đã đến tuổi có thể được hứa hôn. Cha cô là một chức sắc trong hội đường. Hốt hoảng vì biết con gái mình sắp chết, ông phủ phục và khẩn khoản nài xin Đức Giê-su mau đến nhà mình. Ông tin chỉ cần Ngài đến ngay và đặt tay là cô được cứu sống. Lòng tin của ông thật khiêm tốn và mạnh mẽ, nhưng lòng tin ấy cũng phải trải qua thử thách không ngờ, bởi lẽ trên đường đến nhà ông, Đức Giê-su phải dừng chân vì gặp một bà bị băng huyết. Lòng của người cha nóng như lửa, ông chỉ sợ con gái mình chết trước khi Ngài đến nhà. Nhưng Ngài lại không có vẻ gì vội vã khi gặp bà này. Vào lúc ấy, người nhà báo tin con ông đã chết. Ông trưởng hội đường bị đẩy vào một câu hỏi khó: Có cần Đức Giê-su đến nhà nữa không? Ông chỉ nghĩ đến việc mời Ngài đến nhà để đặt tay lúc con gái ông còn sống. Còn bây giờ, nó chết rồi, không kịp nữa rồi, vậy mời Đức Giê-su đến nhà để làm gì? Niềm hy vọng đã tắt khiến ông lúng túng và tuyệt vọng. Chính lúc đó Ngài nâng đỡ ông: “Đừng sợ. Chỉ tin thôi!” Và Ngài tiếp tục đi với ông về nhà.

Cần nếm nỗi đau của người cha mất con gái cưng. Trong phòng đặt xác cô, chỉ có cha mẹ và bốn Thầy trò. Đức Giê-su không đến đặt tay để cô được khỏi bệnh, nhưng Ngài cầm tay để kéo cô ra khỏi móng vuốt của tử thần. Cô sống lại, đứng dậy được, đi được và ăn được. Có ai hiểu được niềm vui của người cha khi con mình sống? Cũng như có ai cảm được niềm vui của người phụ nữ được khỏi bệnh? Đức Giê-su đem lại sự sống, sự sống đem lại niềm vui, niềm vui làm cho niềm tin lớn lên hơn trước. Khi gặp thử thách, khi ta thấy tuyệt vọng như người cha trong bài Tin Mừng, Đức Giê-su nói với ta: “Đừng sợ. Chỉ cần tin thôi!” Khi hoàn toàn bó tay và tuyệt vọng như người phụ nữ bị băng huyết, ta tự nhủ như bà: “Chỉ cần chạm được vào áo Người, là tôi sẽ được khỏi.”

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Bài viết liên quan