Chúa Nhật XXIV Thường Niên - 15/09/2024
Lời Chúa - Mc 8,27-35:
Khi ấy, Đức Giêsu và các môn đệ của Người đi tới các làng xã vùng Xêdarê Philípphê. Dọc đường, Người hỏi các môn đệ: “Người ta nói Thầy là ai?” Các ông đáp: “Họ bảo Thầy là ông Gioan Tẩy Giả, có kẻ thì bảo là ông Êlia, kẻ khác lại cho là một ngôn sứ nào đó.” Người lại hỏi các ông: “Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?” Ông Phêrô trả lời: “Thầy là Đấng Kitô.” Đức Giêsu liền cấm ngặt các ông không được nói với ai về Người.
Rồi Người bắt đầu dạy cho các ông biết Con Người phải chịu đau khổ nhiều, bị các kỳ mục, thượng tế cùng kinh sư loại bỏ, bị giết chết và sau ba ngày, sống lại. Người nói rõ điều đó, không úp mở. Ông Phêrô liền kéo riêng Người ra và bắt đầu trách Người. Nhưng khi Đức Giêsu quay lại, nhìn thấy các môn đệ, Người trách ông Phêrô: “Xatan! lui lại đàng sau Thầy! Vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người.”
Rồi Đức Giêsu gọi đám đông cùng với các môn đệ lại. Người nói với họ rằng: “Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo. Quả vậy, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình vì tôi và vì Tin Mừng, thì sẽ cứu được mạng sống ấy.”
Suy niệm:
Trước câu hỏi của Thầy Giêsu: “Anh em nói Thầy là ai?” Phêrô đại diện cho cả nhóm đã trả lời: “Thầy là Đấng Kitô.” Câu trả lời này đã mở ra một giai đoạn mới, vì từ nay, Thầy Giêsu không còn giảng bằng dụ ngôn nữa. Thầy sẽ bắt đầu nói thẳng về những biến cố sắp xảy ra. Khi tuyên xưng Thầy là Đấng Kitô, là Đấng Mêsia, Phêrô đã khẳng định một điều hết sức quan trọng. Dân Ítraen đã chờ Đấng Mêsia cả sáu thế kỷ. Họ mong Đấng ấy đến để giải phóng họ khỏi ách nô lệ, cho đất nước được độc lập, hạnh phúc, ấm no. Họ vẫn chờ một vị vua thuộc dòng tộc Đavít lên ngôi, đúng như lời Thiên Chúa đã hứa (2 Sm 7,12-17). Phêrô tin Đấng Mêsia đã đến rồi, không phải chờ nữa! Đấng Mêsia là Thầy Giêsu đang ở ngay bên.
Vào chính giây phút Phêrô reo lên như thế, Thầy Giêsu đã vén mở cho các môn đệ con đường làm Mêsia rất khác thường của Thầy. Con đường này hẳn làm các ông chưng hửng, vì đây là một Mêsia chỉ chiến thắng sau bao khổ đau, một Mêsia sống lại sau khi bị giết chết. Nhưng đây là con đường Thiên Chúa muốn Thầy đi, đây là kế hoạch mà Đấng Mêsia “phải” chấp nhận. Phêrô đã phản ứng mạnh mẽ khi nghe Thầy nói về con đường bi thảm Thầy sắp đi. Ông không thể chấp nhận chuyện Thầy bị hãm hại. Ông muốn kéo Thầy ra khỏi những suy nghĩ u ám về định mệnh đang chờ mình.
Phêrô đã thất bại trong việc lôi kéo Thầy, vì Thầy Giêsu thấy đằng sau lòng tốt của Phêrô có bóng dáng của Xatan, kẻ đã từng cám dỗ Ngài. Nơi hoang địa, Xatan đã lôi kéo Đức Giêsu đi vào con đường cứu độ theo kiểu trần tục tự nhiên nhờ nhảy xuống từ nóc Đền thờ hay quỳ bái lạy nó. Giờ đây, Phêrô lại đang làm một điều tương tự, bởi đó, Thầy Giêsu đã phản ứng mạnh mẽ không kém. Thầy đã gọi anh học trò yêu quý là Xatan, và Thầy ra lệnh cho anh lui ra đằng sau Thầy, đứng vào đúng chỗ của người môn đệ. Phêrô không muốn Thầy đi vào con đường khổ nhục, nhưng ý nghĩ của ông không phải là ý Thiên Chúa.
Con đường Thầy Giêsu cũng là đường cho đám đông, cho bất cứ ai muốn theo, bây giờ và mãi mãi. Những gì Thầy phải làm thì môn đệ cũng phải làm. Đó là từ bỏ chính mình, làm cho mình ra không (Pl 2,7). Đó là vác thập giá của mình, là chấp nhận mất mạng sống. Người môn đệ Thầy Giêsu cũng phải trải qua khổ đau, qua cái chết nhục nhằn mới được vinh quang phục sinh. Đời người môn đệ phải kết dính với đời Thầy Giêsu: đi sau Thầy, vác thập giá mình mà theo Thầy, và chịu mất mạng sống ở đời này vì Thầy (Mc 8,34-35), bởi lẽ chính Thầy đã vác thập giá của mình (Mc 15,20-21) và đã chịu mất mạng vì họ (Mc 10,45).
Chẳng ai là môn đệ Chúa Giêsu mà lại đi đường khác. “Ai nói rằng mình ở lại trong Thiên Chúa thì cũng phải đi như chính Đức Giêsu đã đi” ( 1 Ga 2,6). Vào thời bạo chúa Nêrô, các Kitô hữu bị bách hại dã man. Họ thấy ấm lòng khi đọc Tin Mừng Máccô vì biết mình đi sau Thầy, đi cùng một đường với Thầy. Các Kitô hữu hôm nay cũng không ngạc nhiên nếu đời họ được che phủ dưới bóng thập giá. Có nhiều thứ bách hại thời nay tinh vi hơn của Nêrô, kéo họ chiều theo cái lợi nhất thời của lối nghĩ trần tục, tìm giải pháp dễ dãi để giải quyết ngay những khó khăn. Chọn theo Giêsu là chọn theo Ngài đi vào đường hẹp. Nếu thấy mình đi trên đường rộng rãi, thênh thang, thì không chắc mình đang đi trên Đường Giêsu.
Cha Antôn Nguyễn Cao Siêu S.J.
Bài viết liên quan