Phụng Vụ Lời Chúa Ngày 06/04/2025
Thánh Phaolô Lê Bảo Tịnh (1793-1857), Linh Mục, Tử Đạo
Bài Đọc 1 – Is 43,16-21:
16 Đây là lời Đức Chúa,
Đấng đã vạch một con đường giữa đại dương,
một lối đi giữa sóng nước oai hùng,
17 Đấng đã cho xuất trận
nào chiến xa chiến mã, nào tướng mạnh binh hùng:
- tất cả đã nằm xuống, và không còn trỗi dậy,
đã bị dập đi, tắt ngấm như tim đèn.
18 Người phán như sau:
“Các ngươi đừng nhớ lại những chuyện ngày xưa,
chớ quan tâm về những việc thuở trước.
19 Này Ta sắp làm một việc mới,
việc đó manh nha rồi, các ngươi không nhận thấy hay sao?
Phải, Ta sẽ mở một con đường giữa sa mạc,
khơi những dòng sông tại vùng đất khô cằn.
20 Loài dã thú, chó rừng và đà điểu, đều sẽ tôn vinh Ta;
vì Ta cho nước chảy ngay giữa sa mạc,
khơi những dòng sông tại vùng đất khô cằn,
cho dân Ta tuyển chọn được giải khát.
21 Ta đã gầy dựng cho Ta dân này,
chúng sẽ lên tiếng ngợi khen Ta.”
Bài Đọc 2 – Pl 3,8-14:
8 Thưa anh em, tôi coi tất cả mọi sự là thiệt thòi, so với mối lợi tuyệt vời, là được biết Đức Ki-tô Giê-su, Chúa của tôi. Vì Người, tôi đành mất hết, và tôi coi tất cả như rác, để được Đức Ki-tô9 và được kết hợp với Người. Được như vậy, không phải nhờ sự công chính của tôi, sự công chính do luật Mô-sê đem lại, nhưng nhờ sự công chính do lòng tin vào Đức Ki-tô, tức là sự công chính do Thiên Chúa ban, dựa trên lòng tin.10 Vấn đề là được biết chính Đức Ki-tô, nhất là biết Người quyền năng thế nào nhờ đã phục sinh, cùng được thông phần những đau khổ của Người, nhờ nên đồng hình đồng dạng với Người trong cái chết của Người,11 với hy vọng có ngày cũng được sống lại từ trong cõi chết.12 Nói thế, không phải là tôi đã đoạt giải, hay đã nên hoàn thiện đâu; nhưng tôi đang cố gắng chạy tới, mong chiếm đoạt, bởi lẽ chính tôi đã được Đức Ki-tô Giê-su chiếm đoạt.13 Thưa anh em, tôi không nghĩ mình đã chiếm được rồi. Tôi chỉ chú ý đến một điều, là quên đi chặng đường đã qua, để lao mình về phía trước.14 Tôi chạy thẳng tới đích, để chiếm được phần thưởng từ trời cao Thiên Chúa dành cho kẻ được Người kêu gọi trong Đức Ki-tô Giê-su.
Tin Mừng – Ga 8,1-11:
1 Khi ấy, Đức Giê-su đến núi Ô-liu.
2 Vừa tảng sáng, Người trở lại Đền Thờ. Toàn dân đến với Người. Người ngồi xuống giảng dạy họ.3 Lúc đó, các kinh sư và người Pha-ri-sêu dẫn đến trước mặt Đức Giê-su một phụ nữ bị bắt gặp đang ngoại tình. Họ để chị ta đứng ở giữa,4 rồi nói với Người: “Thưa Thầy, người đàn bà này bị bắt quả tang đang ngoại tình.5 Trong sách Luật, ông Mô-sê truyền cho chúng tôi phải ném đá hạng đàn bà đó. Còn Thầy, Thầy nghĩ sao?”6 Họ nói thế nhằm thử Người, để có bằng cớ tố cáo Người. Nhưng Đức Giê-su cúi xuống lấy ngón tay viết trên đất.7 Vì họ cứ hỏi mãi, nên Người ngẩng lên và bảo họ: “Ai trong các ông sạch tội, thì cứ việc lấy đá mà ném trước đi.”8 Rồi Người lại cúi xuống viết trên đất.9 Nghe vậy, họ bỏ đi hết, kẻ trước người sau, bắt đầu từ những người lớn tuổi. Chỉ còn lại một mình Đức Giê-su, và người phụ nữ thì đứng ở giữa.10 Người ngẩng lên và nói: “Này chị, họ đâu cả rồi? Không ai lên án chị sao?”11 Người đàn bà đáp: “Thưa ông, không có ai cả.” Đức Giê-su nói: “Tôi cũng vậy, tôi không lên án chị đâu! Thôi chị cứ về đi, và từ nay đừng phạm tội nữa!”
Suy Niệm:
Phải nhận là các kinh sư và những ông Pharisêu tài thật, khi họ có thể bắt quả tang một phụ nữ ngoại tình. Tiếc thay, họ chỉ bắt được người phụ nữ mà không bắt được anh đàn ông đồng phạm. Dường như họ nắm được thói quen này của Đức Giêsu: ban đêm ngủ ở Núi Ôliu, ban ngày giảng dạy ở Đền Thờ. Khi Đức Giêsu giảng dạy cho đám đông lúc tảng sáng, thì họ hớn hở dẫn chị ta đến. Ai cũng biết chị này xấu hổ nhục nhã biết chừng nào. Áo quần xộc xệch, đầu tóc rối bù, mặt cúi gằm để tránh bao cái nhìn soi mói. Chị run sợ vì biết mình sắp bị xét xử (Lv 20,10), số phận của chị mong manh như chỉ mành treo chuông. Thật ra, chị không phải là cái đích nhắm đến của các ông lãnh đạo. Chị chỉ là nhân vật phụ trong kịch bản của họ. Đức Giêsu mới là người họ muốn giăng bẫy để tố cáo: “Xin Thầy cho biết ý kiến, có nên ném đá chị này như Luật Môsê đã dạy không?” Ném đá dĩ nhiên chẳng bao giờ là lựa chọn của Thầy Giêsu, mà không ném thì mang tiếng là chống lại Lề Luật.
Các kinh sư và người Pharisêu thích thú với cái bẫy của họ. Họ biết Đức Giêsu sẽ không sao thoát được. Khi Ngài cúi xuống, lấy ngón tay viết trên đất, họ nghĩ Ngài đang tránh né, không dám trả lời. Đức Giêsu cứ viết nguệch ngoạc, còn họ cứ gặng hỏi mãi. Khi cúi xuống, Ngài chỉ nghe chứ không thấy ai. Cuối cùng, Ngài ngẩng lên và nói: “Ai trong các ông sạch tội, thì cứ việc lấy đá mà ném trước đi.” Rồi Ngài lại cúi xuống, lấy ngón tay viết trên đất. Bầu khí chợt lắng xuống, như nghe thấy được tiếng thở. Lời của Đức Giêsu vang vọng trong lòng người, và đưa người ta đến chỗ hồi tâm. Có ai thấy mình hoàn toàn vô tội không? Có ai chưa bao giờ ngoại tình trong lòng không? (Mt 5,28). Vậy có ai can đảm ném viên đá đầu tiên không? Lời của Đức Giêsu tạo ra một khoảng lặng mới mẻ chưa từng có. Bây giờ chỉ còn nghe thấy tiếng chân người rời đi. Từng người một, người cao niên đi trước. Những người muốn tố cáo người khác đã tự tố cáo mình. Cả đám đông bây giờ chỉ còn lại hai người: người đáng thương và Đấng thương xót. Tất cả đã sẵn sàng cho cuộc gặp gỡ của Đức Giêsu, cuộc đối thoại đầu tiên của Ngài với người phụ nữ.
Đức Giêsu ngẩng lên, thấy chị ta đứng trước mặt. Ngài đơn sơ hỏi chị như thể là ngạc nhiên: “Họ đâu cả rồi? Không ai lên án chị sao?” Tôi cứ tưởng sẽ có người ném đá chị, vì họ nghĩ mình vô tội. Người phụ nữ trả lời lịch sự: “Thưa ông, không có ai cả.” Câu trả lời chất chứa niềm vui và cả sự ngạc nhiên. Vâng, không ai ném đá tôi, họ đi hết cả rồi. Đức Giêsu, Đấng vô tội, Đấng có quyền kết án lại nói: “Tôi cũng vậy, tôi không lên án chị đâu!” Chẳng những Ngài cứu chị khỏi một hình phạt nặng nề, nhưng còn mở ra một con đường mới cho đời chị. Người ta lôi chị đến đây để gặp tôi, bây giờ, tôi mời chị đi, chỉ nhớ là đừng bao giờ tái phạm.
Khó có thể kết thúc câu chuyện này một cách đẹp hơn. Tất cả bắt đầu với sự căng thẳng, thách thức, tự hào. Rồi lắng xuống với những khoảng lặng, cả trong và ngoài. Những người tố cáo dịu xuống, không thấy bị tổn thương. Chị phụ nữ bị tố cáo được nhẹ nhàng tha thứ. Đức Giêsu thoát khỏi cái bẫy của các ông lãnh đạo. Đọc bài Tin Mừng này trong Mùa Chay, ta thấy mình là chị phụ nữ, vì nhiều lần bất trung với Chúa. Ta thấy mình là các ông kinh sư, khi soi rất kỹ tội của tha nhân, nhưng lại ít dành thời gian hồi tâm để soi xét chính mình. Ta được mời gọi để giống Chúa Giêsu: thanh thản, khéo léo, biết cách tạo bầu khí an hòa, gạt bỏ mọi đối đầu, xung đột.
Ta cần học nơi Đức Giêsu khả năng cúi xuống, như không thấy, khả năng viết trên đất để làm giảm căng thẳng, và khả năng ngẩng lên để đối thoại nghiêm túc với mọi người.
Cha Antôn Nguyễn Cao Siêu S.J.