Phụng Vụ Lời Chúa Ngày 12/05/2025

Thứ Hai Tuần 4 Phục Sinh

Thánh Nereus và Thánh Achilleus, Tử Đạo

Thánh Pancras, Tử Đạo

Bài Đọc 1Cv 11,1-18:


1 Hồi ấy, các Tông Đồ và các anh em ở miền Giu-đê nghe tin là cả dân ngoại cũng đã đón nhận lời Thiên Chúa.2 Khi ông Phê-rô lên Giê-ru-sa-lem, các người thuộc giới cắt bì chỉ trích ông,3 họ nói: “Ông đã vào nhà những kẻ không cắt bì và cùng ăn uống với họ!”4 Bấy giờ ông Phê-rô bắt đầu trình bày cho họ đầu đuôi sự việc, ông nói:5 “Tôi đang cầu nguyện tại thành Gia-phô, thì trong lúc xuất thần, tôi thấy thị kiến này: có một vật gì sà xuống, trông như một tấm khăn lớn buộc bốn góc, từ trời thả xuống đến tận chỗ tôi.6 Giương mắt nhìn kỹ, tôi thấy các giống vật bốn chân sống trên đất, các thú rừng, rắn rết và chim trời.7 Và tôi nghe có tiếng phán bảo tôi: ‘Phê-rô, đứng dậy, làm thịt mà ăn!’8 Tôi đáp: ‘Lạy Chúa, không thể được, vì những gì ô uế và không thanh sạch không bao giờ lọt vào miệng con!’9 Có tiếng từ trời phán lần thứ hai: ‘Những gì Thiên Chúa đã tuyên bố là thanh sạch, thì ngươi chớ gọi là ô uế!’10 Việc ấy xảy ra đến ba lần, rồi tất cả lại được kéo lên trời.

11 “Ngay lúc đó, có ba người đến nhà chúng tôi ở: họ được sai từ Xê-da-rê đến gặp tôi.12 Thần Khí bảo tôi đi với họ, đừng ngần ngại gì. Có sáu anh em đây cùng đi với tôi. Chúng tôi đã vào nhà ông Co-nê-li-ô.13 Ông này thuật lại cho chúng tôi nghe việc ông đã thấy thiên sứ đứng trong nhà ông và bảo: ‘Hãy sai người đi Gia-phô mời ông Si-môn, cũng gọi là Phê-rô.14 Ông ấy sẽ nói với ông những lời nhờ đó ông và cả nhà ông sẽ được cứu độ.’

15 “Tôi vừa mới bắt đầu nói, thì Thánh Thần đã ngự xuống trên họ, như đã ngự xuống trên chúng ta lúc ban đầu.16 Tôi sực nhớ lại lời Chúa nói rằng: ‘Ông Gio-an thì làm phép rửa bằng nước, còn anh em thì sẽ được rửa trong Thánh Thần.’17 Vậy, nếu Thiên Chúa đã ban cho họ cùng một ân huệ như Người đã ban cho chúng ta, vì chúng ta tin vào Chúa Giê-su Ki-tô, thì tôi là ai mà dám ngăn cản Thiên Chúa?”

18 Nghe thế, họ mới chịu im, và họ tôn vinh Thiên Chúa mà nói: “Vậy ra Thiên Chúa cũng ban cho các dân ngoại ơn sám hối để được sự sống!”

Tin MừngGa 10,1-10:


1 Khi ấy, Đức Giê-su nói với người Do-thái rằng: “Thật, tôi bảo thật các ông: Ai không đi qua cửa mà vào ràn chiên, nhưng trèo qua lối khác mà vào, người ấy là kẻ trộm, kẻ cướp.2 Còn ai đi qua cửa mà vào, người ấy là mục tử.3 Người giữ cửa mở cho anh ta vào, và chiên nghe tiếng của anh; anh gọi tên từng con, rồi dẫn chúng ra.4 Khi đã cho chiên ra hết, anh ta đi trước và chiên đi theo sau, vì chúng nhận biết tiếng của anh.5 Chúng sẽ không theo người lạ, nhưng sẽ chạy trốn, vì chúng không nhận biết tiếng người lạ.”6 Đức Giê-su kể cho họ nghe dụ ngôn đó. Nhưng họ không hiểu những điều Người nói với họ.

7 Vậy, Đức Giê-su lại nói: “Thật, tôi bảo thật các ông: Tôi là cửa cho chiên ra vào.8 Mọi kẻ đến trước tôi đều là trộm cướp; nhưng chiên đã không nghe họ.9 Tôi là cửa. Ai qua tôi mà vào thì sẽ được cứu. Người ấy sẽ ra vào và gặp được đồng cỏ.10 Kẻ trộm chỉ đến để ăn trộm, giết hại và phá hủy. Phần tôi, tôi đến để cho chiên được sống, và sống dồi dào.”

Suy Niệm:


Suy niệm 1

Chiên là con vật quen thuộc đối với người Do Thái. Người ta nuôi chiên thành từng đàn trên những đồng cỏ. Chiên cho con người nhiều thứ cần dùng như sữa, thịt, len, da,... Người ta thương chiên vì thái độ hiền lành của chúng: “như chiên bị đem đi làm thịt, như cừu câm nín khi bị xén lông” (Is 53,7).

Ở Ítraen, chiên bao giờ cũng phải có người chăn, vì luôn có những hiểm nguy do chiên đi lạc đàn hay do dã thú. Người mục tử ngày đêm lo cho sự an toàn và hạnh phúc của chiên. Ban ngày phải đưa chiên đi tìm những đồng cỏ mới (1 Sb 4,39-40), ban đêm phải thức để canh phòng cho chiên (Lc 2,8). Tương quan giữa người mục tử và chiên thật thân thiết, đến nỗi gần như là tương quan giữa người với người (2 Sm 12,3).

Trong bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta cũng thấy tương quan thân thiết ấy. Người mục tử đường đường chính chính đi qua cửa mà vào, chứ không lén lút như kẻ trộm leo rào mà vào (c. 1). Anh được người giữ cửa mở cửa cho. Trong ràn chiên, có thể có mấy đàn chiên ở chung. Anh gọi đàn chiên riêng của anh bằng giọng của anh, gọi chúng bằng tiếng kêu mà chỉ chúng mới hiểu là tiếng của chủ. Khi cả đàn chiên của anh nhận ra tiếng của người chăn, chúng sẽ theo sự dẫn dắt của anh để ra khỏi ràn. Anh đi trước, chúng theo sau. Tiếng của anh, bóng của anh, là hướng để chúng đi tới. Chúng an tâm vì biết mình đang đi theo ai.

Như thế, đàn chiên trông có vẻ ngây ngô, ngờ nghệch, nhưng lại có sự bén nhạy trong việc nhận ra mình nên đi theo ai. Không phải ai gọi cũng theo đâu, mà phải đúng tiếng gọi quen thuộc của chủ mình, với nét rất đặc biệt. Người lạ đừng hòng đánh lừa chiên, đừng hòng nhái tiếng gọi của chủ. Vì chiên chẳng những không theo, lại còn chạy trốn vì sợ (c. 5). Người lạ hay kẻ trộm cướp đều mưu tìm ích lợi cho mình, bằng cách ăn trộm, giết hại và phá hủy đàn chiên (c. 10). Đức Giêsu nhận mình là mục tử nhân lành. Ngài phán: “Tôi đến để cho chiên được sống và sống dồi dào” (c. 10). Ngài trao sự sống đó bằng cách hy sinh sự sống của chính mình. Đức Giêsu cũng nhận mình là Cửa ràn chiên (cc. 7.9). Nếu ai qua Cửa Giêsu mà vào thì sẽ được cứu. Qua Cửa này mà đi vào thì được bảo đảm an toàn, qua Cửa này mà đi ra thì sẽ gặp được đồng cỏ (c. 9).

Thiên Chúa của dân Ítraen thường được ví như một mục tử, vừa bổ sức, vừa dẫn dắt, lại vừa bảo vệ đoàn chiên (Tv 23; Is 40,11). Đức Giêsu nhận mình là Mục Tử nhân lành của đàn chiên (Ga 10,11), và trong lần hiện ra bên bờ biển hồ Galilê sau khi phục sinh, Ngài đã muốn Phêrô chăn dắt đàn chiên của Ngài (Ga 21,15-17). Trong Chúa nhật thứ tư sau Lễ Phục sinh, Chúa nhật Chúa Chiên Lành, Giáo Hội mời chúng ta cầu nguyện cho ơn thiên triệu linh mục tu sĩ. Giáo Hội cần mục tử cho cánh đồng thế giới với 7 tỷ rưỡi con người. Có những chiên ở trong ràn và chiên ở ngoài ràn. Cả chiên ở ngoài ràn cũng là chiên của Mục Tử Giêsu (Ga 10,16). “Tôi cũng phải đưa chúng về. Chúng sẽ nghe tiếng tôi. Và sẽ chỉ có một đoàn chiên và một mục tử” (Ga 10,16). Đó là ước mơ của Chúa Giêsu. Chỉ mong chúng ta làm cho tròn ước mơ đó.

Cha Antôn Nguyễn Cao Siêu S.J.


Suy niệm 2

Chúng ta vẫn ở trong mùa Phục sinh, mùa của sự sống tươi mới. Đức Giêsu là người mục tử chăn chiên. Khác với kẻ trộm chỉ đến để ăn trộm, giết hại và phá hủy, Ngài đến để chiên có sự sống, và có một cách dồi dào (c. 10).

Hãy nhìn những nét đặc trưng của người mục tử đích thực. Anh đi vào ràn chiên hay chuồng chiên bằng cửa, đường đường chính chính, chứ không lén lút trèo qua tường rào (cc. 1-2). Người giữ cửa quen anh và mở cửa cho anh. Chiên cũng quen anh và quen tiếng của anh. Tiếng của anh là dấu hiệu quan trọng để chiên nhận ra và phân biệt anh với người lạ hay kẻ trộm (cc. 3-5). Chiên nghe tiếng của anh (c. 3), nhưng không nghe tiếng người khác (c. 8). Anh trìu mến gọi tên từng con, vì anh biết rõ chiên của mình. Khi dẫn chúng ra ngoài chuồng, anh đi trước dẫn đường, chúng yên tâm theo sau chứ không chạy trốn, vì chúng biết mình đang đi theo ai và sẽ được dẫn đến đâu. Rõ ràng có sự hiểu nhau, gần gũi giữa chiên và mục tử.

Nhưng Đức Giêsu không chỉ là Mục tử chăn chiên. Ngài còn tự nhận mình là Cửa cho chiên ra vào (c. 7.9). Thánh Gioan Kim Khẩu nói: “Khi Ngài đưa ta đến với Cha, Ngài nhận mình là Cửa. Khi Ngài săn sóc ta, Ngài nhận mình là Mục Tử.” Cửa chuồng chiên nhằm để chiên đi vào và tìm được sự an toàn. Cửa cũng nhằm để chiên đi ra và tìm được đồng cỏ nuôi sống. Chỉ ai qua Cửa Giêsu mà vào mới được cứu độ. Ai ra vào Cửa Giêsu mới tìm thấy đồng cỏ xanh tươi (c. 9). Cửa Giêsu cũng giúp phân biệt mục tử giả và thật. Mục tử giả sẽ không dám đến với chiên qua Cửa Giêsu.

Mong sao cho Giáo Hội có nhiều mục tử gần gũi với chiên, biết gọi tên từng con chiên và đem lại cho chiên hạnh phúc. Và mong sao chiên có khả năng nhận ra tiếng nói của người mục tử.

Cha Antôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

← 11/05/202513/05/2025 →