Thứ Sáu Tuần I Mùa Vọng - 06/12/2024
Lời Chúa - Mt 9,27-31:
Ðang khi Ðức Giêsu ra khỏi nơi đó, thì có hai người mù đi theo kêu lên rằng: “Lạy Con Vua Ðavít, xin thương xót chúng tôi!” Khi Ðức Giêsu về tới nhà, thì hai người mù ấy tiến lại gần. Người nói với họ: “Các anh có tin là tôi làm được điều ấy không?” Họ đáp: “Thưa Ngài, chúng tôi tin.” bấy giờ Người sờ vào mắt họ và nói: “Các anh tin thế nào thì được như vậy.” Mắt họ liền mở ra. Người nghiêm giọng bảo họ: “Coi chừng, đừng cho ai biết!” Nhưng vừa ra khỏi đó, họ đã nói về Người trong khắp cả vùng.
Suy niệm:
Ở Việt Nam hiện nay có khoảng 500 ngàn người bị mù hai mắt và 900 ngàn người mù một mắt. Tỉ lệ người mù như thế là cao so với nhiều nước khác. Bao cố gắng được đưa ra để giảm số người bị mù, trong đó có việc mổ cho 350 ngàn người mắc bệnh đục thủy tinh thể. Người ta hy vọng nhờ đóng góp của các ân nhân, sẽ có 100 ngàn người nghèo được mổ mỗi năm. Hạnh phúc biết bao cho ai lần đầu tiên thấy khuôn mặt người thân, thấy được màu xanh của lá và phân biệt được sáng với chiều. Hạnh phúc cho ai lần đầu tiên đi đứng mạnh dạn một mình mà không cần bàn tay dắt đi hay cây gậy khua khua phía trước.
Ở nước Palestine thời xưa cũng có nhiều người mù. Mù thường bị coi như một hình phạt của Thiên Chúa (Đnl 28,28-29). Người mù hẳn là người bị đứng ngoài lề xã hội. Vào thời y khoa còn kém, người mù phải chịu cảnh tăm tối suốt đời. Nỗi đau của người mù cũng ảnh hưởng trên cả đất nước. Chính vì thế, khi nói đến thời đại hạnh phúc của Đấng Mêsia, ngôn sứ Isaia nhiều lần nhắc đến chuyện người mù được sáng mắt (Is 35,5; 42,7). Trong bài đọc 1 hôm nay (Is 29,18), ông viết: “Mắt người mù sẽ thoát cảnh mù mịt tối tăm, và sẽ được nhìn thấy.” Được nhìn thấy bằng đôi mắt nghĩa là được mở ra với thế giới bên ngoài. Tiếp xúc bằng mắt vẫn có gì đó vượt trội hơn tiếp xúc bằng tay hay tai. Khi chữa lành những người mù và những tật bệnh khác, Đức Giêsu khai mở thời đại thiên sai (x. Mt 11,2-6). Ngài cho thấy Nước Thiên Chúa nay đã đến.
Khi hai anh mù gọi Đức Giêsu là Con vua Đavít (c. 27), họ nhìn nhận Ngài là Đấng Mêsia, Đấng Thiên Sai. Bởi thế, họ hy vọng Ngài sẽ cho họ quà tặng của thời thiên sai. “Xin thương xót chúng tôi” là xin đưa chúng tôi ra khỏi cảnh mù lòa. Đức Giêsu đã muốn chữa hai anh một cách kín đáo, tại nhà của Phêrô. Ngài không chữa cho họ ngay lập tức, nhưng lại hỏi họ một câu rất lạ: “Các anh có tin là tôi có thể làm được điều ấy không?” (c. 28). Chỉ khi họ tuyên xưng niềm tin vào quyền năng của Ngài, Đức Giêsu mới mở mắt cho họ bằng một lời và một cú chạm nhẹ (c. 29). Niềm vui quá lớn khiến họ không giữ được lặng thinh (c. 31).
Giáng Sinh là lễ của Ánh sáng, Ánh sáng ngay giữa đêm đen. Ơn của Mùa Vọng là ơn thoát ra khỏi cảnh tăm tối mù lòa. Mù lòa đâu phải chỉ là chuyện của 37 triệu người mù trên thế giới. Mù lòa về chính mình, mù lòa vì không thấy những Ladarô ngay trước cửa, mù lòa về chính những người trong gia đình, trong giáo xứ, mù lòa vì không thấy Chúa vẫn đang hiện diện gần bên, những mù lòa ấy cũng nguy hiểm không kém và cần được chữa lành. Xin Giêsu đụng vào mắt tôi để tôi được sáng, và để tôi giúp người khác cũng được thấy ánh sáng Giêsu.
Cha Antôn Nguyễn Cao Siêu S.J.
Bài viết liên quan