Chúa Nhật XV Thường Niên - 14/07/2024
Lời Chúa - Mc 6,7-13:
Khi ấy, Đức Giêsu gọi Nhóm Mười Hai lại và bắt đầu sai đi từng hai người một. Người ban cho các ông quyền trừ quỷ. Người chỉ thị cho các ông không được mang gì đi đường, chỉ trừ cây gậy; không được mang lương thực, bao bị, tiền đồng để giắt lưng; được đi dép, nhưng không được mặc hai áo. Người bảo các ông: “Bất cứ ở đâu, khi anh em đã vào nhà nào, thì cứ ở lại đó cho đến lúc ra đi. Còn nơi nào người ta không đón tiếp và nghe lời anh em, thì khi ra khỏi đó, hãy giũ bụi chân để tỏ ý phản đối họ.” Các ông đi rao giảng, kêu gọi người ta ăn năn sám hối. Các ông trừ được nhiều quỷ, xức dầu cho nhiều người đau ốm và chữa họ khỏi bệnh.
Suy niệm:
Hôm nay, khi đọc lại những chỉ thị của Thầy Giêsu trước khi Thầy sai Nhóm Mười Hai đến các làng mạc, chúng ta thường tự hỏi: những chỉ thị này có còn phù hợp cho các tông đồ thời nay không. Hẳn có nhiều chi tiết không áp dụng được nữa, vì thế giới con người đã đổi thay sau hai ngàn năm. Nhưng tinh thần mà Thầy Giêsu muốn nhắn nhủ lại có giá trị mãi cho các tông đồ thuộc muôn thế hệ.
Thầy muốn người lên đường phải là người được sai. Các tông đồ được Thầy sai đến với các làng mạc ở Galilê. Họ phải vuông tròn sứ mạng đã ủy thác, nhưng họ cũng được mang quyền uy của Đấng sai mình. Thầy Giêsu cho họ quyền trên các thần ô uế. Hẳn nhiên Thầy cũng cho họ quyền chữa đủ thứ bệnh tật. Những ông ngư phủ, ăn nói bỗ bã quê mùa, cũng được quyền rao giảng và mời gọi người ta sám hối.
Thầy muốn người lên đường phải thật nhẹ nhàng. Nhẹ vì không mang theo bánh ăn, túi tiền hay bao bị. Không bánh để ăn đường, không tiền để mua đồ cần dùng, không bao bị để đựng những điều mình có hay được cho. Như thế gần như là tay trắng, không có gì bảo đảm, là tự đặt mình trong thế yếu, mong manh. Nhẹ hành trang là dấu chỉ họ không đi một mình, vì tin có Đấng nào đó đi với mình và lo liệu mọi sự.
Thầy muốn người rao giảng Tin Mừng phải thanh thoát. Thanh thoát là không bị chi phối bởi thèm muốn tự nhiên, không bị trói buộc bởi tiếng tăm, tư lợi. Người tông đồ không tìm kiếm chỗ ăn, chỗ ở tiện nghi, không đối xử phân biệt giữa người giàu, kẻ nghèo, cũng không chọn nhà sang hơn để trú ngụ. Họ bằng lòng với những gì người ta cung cấp cho, và chia sẻ mức sống của gia đình đang cho mình ở trọ. Cả khi bị từ chối và không được lắng nghe, người tông đồ cũng bình an đón nhận không nổi giận hay dùng quyền năng Chúa ban để trừng phạt, vì trừng phạt là chuyện của Chúa!
Thầy muốn những người được sai đi phải hết sức khiêm tốn vì họ là những người nhận quyền năng từ Thiên Chúa nên dễ được nhiều người ngưỡng mộ. Như Thầy Giêsu, họ rao giảng Tin Mừng Nước Trời và họ thật sự hối cải trước khi kêu gọi mọi người hối cải. Nhờ quyền năng Thầy ban, họ đuổi được quỷ và chữa lành cho những người ốm đau, nhưng không đòi trả công, chỉ một lòng phục vụ. Họ không sợ trực diện với những vấn đề của con người, nhận ra một thế giới bệnh tật, cần được chữa lành, một thế giới bị mê hoặc bởi lắm thứ quỷ thần mới mẻ. Tin Mừng họ giảng đi với nụ cười của người khỏi bệnh, và niềm vui của người được giải thoát để tự do là mình.
“Như Cha đã sai Thầy, Thầy sai anh em.” Và anh em hãy tiếp tục sai nhau đi, đến các làng quê hẻo lánh hay thành thị phồn hoa, đến với các tín hữu đang gặp khủng hoảng đức tin, hay ra vùng ngoại biên gặp ai chưa từng nghe danh Chúa. Hãy mời hối cải, nhưng phải giảng một Tin Mừng rất tươi, làm bao điều đẹp cho đời và không quên những ai nghèo khổ. Nhẹ nhàng, thanh thoát, phục vụ khiêm hạ làm nên khuôn mặt muôn thuở của người tông đồ. Mong sao chúng ta vẫn giữ được những nét đẹp ấy.
Cha Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Bài viết liên quan