Chúa Nhật XX Thường Niên - 20/08/2023

Suy Niệm Lời Chúa

Lời Chúa - Mt 15,21-28:

Khi ấy, Đức Giêsu lui về miền Tia và Xiđôn, thì này có một người đàn bà Canaan, ở miền ấy đi ra, kêu lên rằng: “Lạy Ngài là con vua Đavít, xin dủ lòng thương tôi! Đứa con gái tôi bị quỷ ám khổ sở lắm!” Nhưng Người không đáp lại một lời.

Các môn đệ lại gần xin với Người rằng: “Xin Thầy bảo bà ấy về đi, vì bà ấy cứ theo sau chúng ta mà kêu mãi!” Người đáp: “Thầy chỉ được sai đến với những con chiên lạc của nhà Ítraen mà thôi.” Bà ấy đến bái lạy mà thưa Người rằng: “Lạy Ngài, xin cứu giúp tôi!” Người đáp: “Không nên lấy bánh dành cho con cái mà ném cho lũ chó con.” Bà ấy nói: “Thưa Ngài, đúng thế, nhưng mà lũ chó con cũng được ăn những mảnh vụn trên bàn chủ rơi xuống.” Bấy giờ, Đức Giêsu đáp: “Này bà, lòng tin của bà mạnh thật. Bà muốn sao thì sẽ được vậy.” Từ giờ đó, con gái bà được khỏi.

Suy niệm:

Người phụ nữ dân ngoại trong bài Tin Mừng hôm nay là mẫu mực của những ai cầu xin. Bà là một người mẹ có một cô con gái bị quỷ ám. Quỷ hành hạ cô này một cách khủng khiếp khiến trái tim của người mẹ nhói đau, nhưng bất lực. Chúng ta không rõ tại sao bà quen biết Đức Giêsu và tin Ngài là Đấng Mêsia, Đấng có quyền năng trừ quỷ. Khi thấy Đức Giêsu, bà mừng quá, chỉ la thật to để được Ngài chú ý. “Xin dủ lòng thương tôi!” Bà xin Ngài thương xót một người mẹ đang đau khổ vì con. Đức Giêsu xem ra không màng đến tiếng kêu của bà. Ngài thinh lặng, chẳng nói một lời đáp lại.

Nhưng còn hy vọng, bà cứ lẽo đẽo đi theo Đức Giêsu và các môn đệ, vừa đi vừa kêu to, nài nẵng, kể lể, than van thống thiết. Các môn đệ không thể chịu được tiếng kêu này nên xin Thầy mau đáp ứng yêu cầu của bà để họ được yên. Thầy Giêsu đã thẳng thắn từ chối. Ngài cho biết hiện nay Chúa Cha chỉ sai Ngài đến với dân Ítraen thôi. Bây giờ chưa phải là lúc để đến với dân ngoại. Cần phải ưu tiên cho người Do Thái trước đã. Chính Ngài đã từng nhắc nhở các môn đệ như vậy (Mt 10,5-6).

Câu trả lời của Thầy Giêsu như đặt một dấu chấm hết. Các môn đệ hiểu là họ không thể làm Thầy đổi ý, vì Thầy chỉ làm điều Thầy tin là ý muốn của Cha. Nhưng người phụ nữ vẫn chưa mất niềm hy vọng. Bà không đi phía sau mà kêu nữa, nhưng đến ngay trước Đức Giêsu và quỳ gối trước mặt Ngài. Cuộc đối thoại thật sự bắt đầu khi bà có thể nhìn thẳng vào Ngài và nói với Ngài một câu ngắn gọn: “Lạy Ngài, xin cứu giúp tôi!”

Câu trả lời của Thầy Giêsu như dập tắt mọi hy vọng còn lại. Một câu từ chối lạnh lùng, dứt khoát và có thể gây tổn thương: “Không nên lấy bánh dành cho con cái mà ném cho lũ chó con.” Phúc lành dành cho dân Ítraen, Ngài không muốn chia sẻ cho dân ngoại. Nghe câu này, người phụ nữ có thể nổi nóng và căm giận bỏ đi. Nhưng lạ thay, bà lại thấy mở ra một lối thoát. Bà khiêm tốn nhận mình chỉ là chó con, quanh quẩn dưới gầm bàn, còn người Do Thái là con cái trong nhà, được ngồi nơi bàn của chủ. Chó con đâu dám đòi ăn bánh của con cái, nhưng ai cấm chó con được hưởng những vụn bánh rơi xuống từ bàn? Người phụ nữ khiêm tốn cũng chỉ dám xin vụn bánh thôi. Bà chỉ cần chút vụn bánh cho cô con gái yêu quý.

Lòng Đức Giêsu tan chảy khi nghe câu nói của bà. Ta có thể nói dường như Ngài chịu thua sự kiên trì của bà, dù bao lần bị Ngài thẳng thừng từ chối. Ngài nể phục sự khiêm tốn của bà, khi có vẻ bà bị coi khinh. Ngài quý niềm hy vọng của bà, khi mọi sự dường như sụp đổ. Ngài ngỡ ngàng trước lòng tin lớn của bà, lòng tin khiến Ngài đổi ý, vì qua đó, Ngài nghe đượi lời mời gọi của Cha. Cha vẫn nói với Con qua những biến cố đời thường, qua môi miệng những người nghèo hèn bé nhỏ. Đối với Con, tiếng của Cha vẫn luôn luôn mới mỗi ngày.

“Bà muốn sao thì sẽ được vậy. Từ giờ đó, con gái bà được khỏi.” Như thế, Đức Giêsu đã nhận lời bà, đã thương xót và cứu giúp bà. Ngài hiểu phía sau lòng tin khiêm hạ và kiên trì của bà là cả một tình yêu bao la của tấm lòng người mẹ. Chỉ ai yêu mới dám đi tới cùng. Bây giờ bà đã được ăn bánh chứ không chỉ ăn vụn bánh thôi. Bây giờ, dân ngoại chúng ta đã được ngồi vào bàn tiệc thánh rồi. Chỉ mong chúng ta được ngồi ăn trong bàn tiệc thiên quốc vào ngày cánh chung, cùng với muôn người trong khắp cả thiên hạ.

Cha Antôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Bài viết liên quan