Lời Chúa Hôm Nay


Thứ Hai Tuần 14 Thường Niên

Bài Đọc 1St 28,10-22a:


10 Ngày ấy, Gia-cóp ra khỏi Bơ-e Se-va và đi về Kha-ran.11 Cậu đến một nơi kia và nghỉ đêm tại đó vì mặt trời đã lặn. Cậu lấy một hòn đá ở nơi đó để gối đầu và nằm ngủ ở đó.12 Cậu chiêm bao thấy một chiếc thang dựng dưới đất, đầu thang chạm tới trời, trên đó có các sứ thần của Thiên Chúa lên lên xuống xuống.13 Và kìa Đức Chúa đứng bên trên thang mà phán: “Ta là Đức Chúa, Thiên Chúa của Áp-ra-ham, tổ phụ ngươi, và là Thiên Chúa của I-xa-ác. Đất ngươi đang nằm, Ta sẽ ban cho ngươi và dòng dõi ngươi.14 Dòng dõi ngươi sẽ nhiều như bụi trên đất; ngươi sẽ lan tràn ra khắp đông tây nam bắc. Nhờ ngươi và dòng dõi ngươi, mọi gia tộc trên mặt đất sẽ được chúc phúc.15 Này Ta ở với ngươi; ngươi đi bất cứ nơi nào, Ta sẽ giữ gìn ngươi, và Ta sẽ đưa ngươi về đất này, vì Ta sẽ không bỏ ngươi cho đến khi Ta hoàn thành điều Ta đã phán với ngươi.”16 Gia-cóp tỉnh giấc và nói: “Quả thật, có Đức Chúa ở nơi này mà tôi không biết!”17 Cậu phát sợ và nói: “Nơi này đáng sợ thay! Đây là nhà của Thiên Chúa, là cửa trời, chứ không phải là gì khác.”18 Sáng hôm sau, Gia-cóp dậy sớm, lấy hòn đá cậu đã gối đầu, dựng lên làm trụ và đổ dầu lên đầu trụ.19 Cậu đặt tên cho nơi đó là Bết Ên; trước đó, tên thành ấy là Lút.

20 Gia-cóp khấn rằng: “Nếu Thiên Chúa ở với tôi và giữ gìn tôi trong chuyến đi tôi đang thực hiện, nếu Người ban cho tôi bánh ăn áo mặc,21 nếu tôi được trở về nhà cha tôi bình an, thì Đức Chúa sẽ là Thiên Chúa của tôi,22a hòn đá này là hòn đá tôi đã dựng lên làm trụ sẽ là nhà của Thiên Chúa.”

Tin MừngMt 9,18-26:


18 Khi ấy, Đức Giê-su còn đang nói với các môn đệ ông Gio-an, thì bỗng một vị thủ lãnh đến gần bái lạy Người và nói: “Con gái tôi vừa mới chết. Nhưng xin Ngài đến đặt tay lên cháu, là nó sẽ sống.”19 Đức Giê-su đứng dậy đi theo ông ấy, và các môn đệ cũng đi với Người.

20 Bỗng một người đàn bà bị băng huyết đã mười hai năm tiến đến phía sau Người và sờ vào tua áo choàng của Người,21 vì bà nghĩ bụng: “Tôi chỉ cần sờ được vào áo choàng của Người thôi là sẽ được cứu chữa!”22 Đức Giê-su quay lại thấy bà thì nói: “Này con, cứ yên tâm, lòng tin của con đã cứu chữa con.” Và ngay từ giờ ấy, bà được cứu chữa.

23 Đức Giê-su đến nhà viên thủ lãnh; thấy phường kèn và đám đông ồn ào.24 Người nói: “Lui ra! Con bé có chết đâu, nó ngủ đấy!” Nhưng họ chế nhạo Người.25 Khi đám đông bị đuổi ra rồi, thì Người đi vào, cầm lấy tay con bé, nó liền trỗi dậy.26 Và tin ấy đồn ra khắp cả vùng.

Suy Niệm:


Bài Tin Mừng hôm nay là câu chuyện của những bàn tay. Vị thủ lãnh hội đường có cô con gái mới chết, nhờ ai đó giới thiệu, ông lật đật chạy đến với Đức Giêsu. Lòng tin của ông thật là mạnh, điều đã được diễn tả qua câu nói: “Xin Ngài đến đặt tay lên cháu, là nó sẽ sống” (c. 18). Ông tin Đức Giêsu có thể cho con ông được hoàn sinh. Ông mời Ngài đến nhà mình chỉ để làm một chuyện là đặt bàn tay. Đặt bàn tay trên một xác chết còn ấm để làm cho nó sống lại. Như thế, ông tin vào uy quyền của Đức Giêsu, thể hiện qua bàn tay. Ngài cũng là một ngôn sứ như Êlia hay Êlisa trong Kinh Thánh. Các vị này đều có khả năng hoàn sinh kẻ chết (1 V 17,17-24; 2 V 4,32-37).

Đức Giêsu đã mau mắn nhận lời đến nhà ông. Ngài hiểu được nỗi đau của một người cha khi mất đứa con gái nhỏ. Khi Ngài đến nhà thì đám tang đã bắt đầu với những người thổi kèn và một đám đông hiếu kỳ gây ồn ào náo động. Đức Giêsu tiến vào nhà và bảo người ta lui ra khỏi phòng của cô bé: “Con bé có chết đâu, nó đang ngủ đấy!” (c. 24). Khi đám đông bị tống ra rồi, thì Ngài đi vào nơi cô bé nằm. Ngài không đặt bàn tay trên cô như yêu cầu của người cha, nhưng Ngài cầm lấy bàn tay cô bé và cô bé đã trỗi dậy (c. 25). Ngài đã đụng đến một xác chết và Ngài đã làm cho nó phục sinh. Đám tang trở thành đám tiệc, làm sao cảm được niềm vui của người cha? Đức Giêsu đã đem sự sống trở lại, để sự sống chiến thắng cái chết.

Trên đường đến nhà vị thủ lãnh, một phụ nữ bị băng huyết đến gặp Ngài. Không gặp diện đối diện, nhưng bà lén đến từ phía sau lưng, bởi lẽ căn bệnh lâu năm này đã làm cho bà ra ô uế, không được đụng đến ai. Cũng như vị thủ lãnh, bà có một niềm tin sắt đá: “Tôi chỉ cần sờ được vào áo của Người thôi là sẽ được cứu” (c. 21). Chẳng phải bà tin vào sức mạnh của cái áo choàng như một thứ ma thuật, nhưng bà tin vào quyền năng của người mặc chiếc áo đó. Bà đã dám đưa tay ra và sờ vào tua áo của Ngài (c. 20). Đức Giêsu nhận ra cái đụng chạm đầy lòng tin của bà. Chính Ngài quay lại, thấy bà và bắt đầu trò chuyện. “Này con, cứ yên tâm, lòng tin của con đã cứu chữa con” (c. 22). Lòng tin của bà đã được nhìn nhận, và bà được cứu từ giờ ấy. Ơn chữa lành đến từ một bàn tay dám đưa ra chạm đến Thiên Chúa.

Bài Tin Mừng hôm nay là câu chuyện của những bàn tay. Bàn tay quyền năng của Đức Giêsu, bàn tay lạnh giá của cô bé nằm đó, bàn tay rụt rè, e ngại, nhưng cũng rất quả quyết của người phụ nữ ốm đau. Bàn tay là điều kỳ diệu Thiên Chúa tặng ban cho con người. Bao ân sủng đến với tôi qua bàn tay đón lấy Mình Thánh Chúa. Bao điều tốt đẹp tôi trao cho tha nhân qua bàn tay bé nhỏ. Chỉ mong tay tôi đừng bị ô nhơ và đừng khép lại trước những người đang xin.

Cha Antôn Nguyễn Cao Siêu S.J.