Thứ Ba Tuần II Mùa Chay - 15/03/2022
Lời Chúa - Mt 23,1-12:
Khi ấy, Đức Giêsu nói với dân chúng và các môn đệ Người rằng: “Các kinh sư và các người Pharisêu ngồi trên tòa ông Môsê mà giảng dạy. Vậy, tất cả những gì họ nói, anh em hãy làm, hãy giữ, còn những việc họ làm, thì đừng có làm theo, vì họ nói mà không làm. Họ bó những gánh nặng mà chất lên vai người ta, nhưng chính họ thì lại không buồn động ngón tay vào. Họ làm mọi việc cốt để cho thiên hạ thấy. Quả vậy, họ đeo những hộp kinh thật lớn, mang những tua áo thật dài. Họ ưa ngồi cỗ nhất trong đám tiệc, chiếm hàng ghế đầu trong hội đường, ưa được người ta chào hỏi ở những nơi công cộng và được thiên hạ gọi là “rápbi”.
“Phần anh em, thì đừng để ai gọi mình là “rápbi”, vì anh em chỉ có một Thầy; còn tất cả anh em đều là anh em với nhau. Anh em cũng đừng gọi ai dưới đất này là cha của anh em, vì anh em chỉ có một Cha là Cha trên trời. Anh em cũng đừng để ai gọi mình là người lãnh đạo, vì anh em chỉ có một vị lãnh đạo, là Đức Kitô. Trong anh em, người làm lớn hơn cả, phải làm người phục vụ anh em. Ai tôn mình lên, sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống, sẽ được tôn lên.”
Suy niệm:
Bài Tin Mừng hôm nay được đọc trong Mùa Chay không phải để chúng ta nghiền ngẫm thói hư của một số người Pharisêu, nhưng để chúng ta soi gương họ mà nhận ra mình. Chẳng có thói đạo đức giả nào của họ mà ta được miễn nhiễm. Đạo đức giả đơn giản là một sự mâu thuẫn, thiếu thống nhất nơi lòng người. Nói rất hay, giảng rất đúng, nhưng lại chẳng sống điều mình nói hay giảng. Có một khoảng cách thật xa giữa ngôn và hành. Chất trên vai người khác gánh nặng của luật lệ với những đòi hỏi chi li, nhưng chính mình lại không muốn chia sẻ chút nào gánh nặng đó. Vẫn là khoảng cách giữa nói và làm, giữa mình với người khác. Đeo trên trán hay cánh tay những hộp kinh thật to, đính những tua áo thật dài: các cử chỉ này lẽ ra để bày tỏ tình yêu đối với Lời Chúa, qui hướng về Chúa, thì lại trở nên những cử chỉ qui về mình, nhằm làm cho người ta thấy mình, thấy sự đạo hạnh của mình, để tìm tiếng khen. Người đạo đức giả không thực sự tìm Chúa. Chúa chỉ là phương tiện để họ tự đánh bóng mình trước mặt người đời. Háo danh là điều họ khó dứt bỏ trong cuộc sống: ưa ngồi chỗ nhất, ưa chiếm ghế đầu, thích được chào là rápbi...
Cộng đoàn Kitô hữu của Mátthêu là một cộng đoàn huynh đệ. Trong cộng đoàn ấy hẳn có những vị thầy dạy. Có những bậc thầy cao niên được gọi một cách trân trọng là rápbi. Có những đấng sáng lập cộng đoàn được gọi một cách kính cẩn là cha. Nhưng bất chấp điều đó, Đức Giêsu khẳng định: “Tất cả anh em đều là anh em với nhau” (c. 8). Mọi thành viên trong cộng đoàn đều lệ thuộc như nhau vào một vị Thầy duy nhất là Đức Giêsu Kitô, vào một người Cha duy nhất là Cha trên trời. Các Kitô hữu gọi nhau là anh, là chị, là em, và đối xử với nhau như anh chị em, con một Cha, học trò một Thầy. “Đừng để ai gọi mình là thầy, đừng gọi ai là cha...”
Lời của Đức Giêsu vẫn là một lời cảnh giác cho Giáo hội mọi thời. Càng lớn mạnh theo thời gian, Giáo hội càng cần một cơ cấu tổ chức, bao gồm nhiều chức vụ lãnh đạo có uy quyền. Làm sao để tinh thần phục vụ khiêm hạ của Đức Kitô thấm vào mọi cơ cấu? Làm sao để mọi vị thầy của Giáo hội không che khuất Đấng là vị Thầy duy nhất? Làm sao để các người cha thiêng liêng múc được tình phụ tử dịu hiền từ Người Cha duy nhất là chính Thiên Chúa?
Cha Antôn Nguyễn Cao Siêu S.J.