Thứ Ba Tuần XIX Thường Niên - 13/08/2024
Lời Chúa - Mt 18,1-5.10.12-14:
Khi ấy, các môn đệ lại gần hỏi Đức Giêsu rằng: “Thưa Thầy, ai là người lớn nhất trong Nước Trời?” Đức Giêsu liền gọi một em nhỏ đến, đặt vào giữa các ông và bảo: “Thầy bảo thật anh em: nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời. Vậy ai tự hạ, coi mình như em nhỏ này, người ấy sẽ là người lớn nhất Nước Trời. Còn ai tiếp đón một em nhỏ như em này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy.
Anh em hãy coi chừng, chớ khinh một ai trong những kẻ bé mọn này; quả thật, Thầy nói cho anh em biết: các thiên thần của họ ở trên trời không ngừng chiêm ngưỡng nhan Cha Thầy, Đấng ngự trên trời.
Anh em nghĩ sao? Ai có một trăm con chiên mà có một con đi lạc, lại không để chín mươi chín con kia trên núi mà đi tìm con chiên lạc sao? Và nếu may mà tìm được, thì Thầy bảo thật anh em, người ấy vui mừng vì con chiên đó, hơn là vì chín mươi chín con không bị lạc. Cũng vậy, Cha của anh em, Đấng ngự trên trời, không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất.”
Suy niệm:
Làm lớn ở trong nhóm hay trong Giáo Hội, đó vẫn là mối bận tâm gây tranh cãi giữa các môn đệ Thầy Giêsu. Sau khi Thầy loan báo lần thứ hai về cuộc Khổ nạn (Mt 17,22-23), các môn đệ vẫn bị hút vào câu hỏi ai là người lớn nhất (c. 1). Như một nhà sư phạm khéo léo, Thầy Giêsu đã gọi một em nhỏ lại, đặt em đứng giữa các ông, và đưa ra câu trả lời.
Câu trả lời của Thầy chắc đã làm các môn đệ bị sốc. Trong xã hội Do Thái thời Đức Giêsu, trẻ em không có vai vế gì, cũng chẳng có chút quyền hành hay sự độc lập. Chúng không phải là biểu tượng cho sự trong trắng, ngây thơ, cho bằng là biểu tượng cho sự tùy thuộc, lệ thuộc vào người lớn. Khi đặt một em nhỏ bằng xương bằng thịt giữa các ông, Thầy Giêsu đã đưa ra câu trả lời rồi. Đối với Thầy, điều kiện để vào Nước Trời mai sau, là phải trở nên như trẻ em (c. 3). Muốn trở nên như trẻ em, cần phải trở lại, nghĩa là quay lại, hoán cải. Chỉ người lớn nào dám đổi hướng sống, mới có thể trở nên trẻ thơ. Chỉ ai dám rũ bỏ đam mê về quyền lực và tiếng tăm, về địa vị và chỗ đứng, người ấy mới có thể vào Nước Trời. Nước Trời là Nước của trẻ thơ, và những ai trở nên giống trẻ thơ nhờ hoán cải.
Vậy ai là người lớn nhất trong Nước Trời? Thầy Giêsu trả lời, đó là người tự hạ, thấp kém như một em nhỏ (c. 4). Để vào được Nước Trời, để làm người lớn nhất trong Nước đó, cần trở nên như trẻ thơ, tay trắng, không tự hào, tự mãn về mình, không cậy dựa vào đạo đức của bản thân, nhưng vào tình thương của Chúa. Như thế, người lớn nhất trong Nước Trời lại là người nhỏ bé, khiêm nhu. Thầy Giêsu không chỉ giúp môn đệ hiểu xem ai là người lớn nhất thực sự, Ngài còn dạy họ biết quý giá trị của từng con người trong cộng đoàn. Cộng đoàn tín hữu nào cũng có những môn đệ yếu kém mặt này, mặt khác. Ở đây họ được gọi là những kẻ bé mọn. Thầy Giêsu nhấn mạnh đến phẩm giá của những kẻ bé mọn này. Không ai được phép khinh rẻ một người nào trong nhóm họ. Họ được bảo trợ bởi các thiên thần riêng, và các thiên thần của họ vẫn chiêm ngưỡng nhan Cha ở trên trời (c. 10). Có những môn đệ bé mọn bị sa ngã, lạc lối. Thái độ của người lãnh đạo là để lại chín mươi chín con chiên để đi tìm một con chiên lạc. Cả con chiên lạc cũng vẫn có giá trị khiến ta phải tốn công sức để tìm về. “Thiên Chúa không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất.” Chính vì thế, từng con chiên lạc đều đáng để chúng ta trân trọng. Khi nhìn trẻ nhỏ và kẻ bé mọn trong cộng đoàn bằng cặp mắt của Chúa, chúng ta sẽ biết cư xử tử tế và kính trọng họ hơn.
Cha Antôn Nguyễn Cao Siêu S.J.
Bài viết liên quan