Thứ Ba Tuần XXXIII Thường Niên - 15/11/2022

Suy Niệm Lời Chúa

Lời Chúa - Lc 19,1-10:

Sau khi vào Giêrikhô, Đức Giêsu đi ngang qua thành phố ấy. Ở đó có một người tên là Dakêu; ông đứng đầu những người thu thuế, và là người giàu có. Ông ta tìm cách để xem cho biết Đức Giêsu là ai, nhưng không được, vì dân chúng thì đông, mà ông ta lại lùn. Ông liền chạy tới phía trước, leo lên một cây sung để xem Đức Giêsu, vì Người sắp đi qua đó. Khi Đức Giêsu tới chỗ ấy, thì Người nhìn lên và nói với ông: “Này ông Dakêu, xuống mau đi, vì hôm nay tôi phải ở lại nhà ông!” Ông vội vàng tụt xuống, và mừng rỡ đón rước Người. Thấy vậy, mọi người xầm xì với nhau: “Nhà người tội lỗi mà ông ấy cũng vào trọ!” Ông Dakêu đứng đó thưa với Chúa rằng: “Thưa Ngài, đây phân nửa tài sản của tôi, tôi cho người nghèo; và nếu tôi đã chiếm đoạt của ai cái gì, tôi xin đền gấp bốn.” Đức Giêsu mới nói về ông ta rằng: “Hôm nay, ơn cứu độ đã đến cho nhà này, bởi người này cũng là con cháu tổ phụ Ápraham. Vì Con Người đến để tìm và cứu những gì đã mất.”

Suy niệm:

Ở thành phố Giêrikhô không chỉ có anh mù Báctimê ngồi ăn xin, mà còn có ông Dakêu, đứng đầu các người thu thuế. Ông là người giàu có, nhưng thật ra ông là người nghèo, vì ông bị mọi người khinh rẻ bởi cái nghề thu thuế của ông. Dakêu đi chung với đám đông, theo sau Đức Giêsu. Ông có một khao khát mãnh liệt là được thấy mặt Ngài, vì chắc ông đã nghe nhiều người nói về vị ngôn sứ khác thường ấy. Đức Giêsu không khinh giới thu thuế, trái lại, còn kết bè kết bạn với họ. Giêsu là ai? Đó là người ông tìm cách gặp mặt (c. 3).

Có hai cản trở khiến cho cuộc gặp gỡ trở nên khó khăn. Đám đông vây quanh Đức Giêsu khiến ông không thấy Ngài. Hơn thế nữa, thân hình ông lại thấp bé. Nhưng Dakêu không dễ nản lòng. Ông chạy đón đàng trước và leo lên một cây sung để thấy Đức Giêsu, vì ông biết thế nào Ngài cũng đi qua đó. Như thế, ông đã vượt qua được đám đông và sự thấp bé của mình. Để vượt qua thì phải chạy chứ không đi từ từ, và phải vất vả leo lên cao, vượt lên trên cái tôi nhỏ bé. Dakêu khao khát đến mức nào mới dám nghĩ và dám làm như vậy.

Điều mà Dakêu không ngờ là Đức Giêsu đã dừng lại nơi cây sung, và ngước mắt nhìn lên ông đang nằm bò trên cây như một đứa trẻ. Ánh mắt của Ngài kéo theo hàng trăm cái nhìn khác của đám đông. Dakêu chắc xấu hổ luống cuống, còn Đức Giêsu thì hạnh phúc tràn trề. Dường như Ngài quên đám đông, để chỉ nghĩ đến con chiên lạc này. “Này ông Dakêu, xuống mau đi, vì hôm nay tôi phải ở lại nhà ông!” (c. 5). Đây là một lời hối thúc dịu dàng và một đề nghị bất ngờ. Dakêu ngỡ ngàng kinh ngạc trước ánh mắt ấy, lời nói ấy. Ông đã nhanh chóng leo xuống và dẫn Đức Giêsu về nhà mình. Đường từ gốc sung về nhà ông bao xa, ta không biết, nhưng chắc chắn đó là đoạn đường đầy niềm vui. Dakêu bỗng thấy mình mất đi mặc cảm tự ti, lấy lại được danh dự, vì Đức Giêsu sắp đến nhà ông, căn nhà ít ai muốn đến (c. 7). Ông chỉ muốn thấy mặt Ngài, còn Ngài lại muốn vén mở lòng mình. Cách cư xử của Ngài đối với một người tội lỗi như ông đã làm lòng ông tan chảy và mời gọi ông đổi đời. Những thứ ông từng say mê, bây giờ chẳng có gì hấp dẫn. “Đây phân nửa tài sản của tôi, tôi cho người nghèo...” (c. 8). Dakêu đã hoán cải một cách bất ngờ, tự nguyện, sâu xa và cụ thể.

Cuộc đổi đời của Dakêu là kết quả của việc hai người đi tìm nhau. Không phải chỉ Dakêu mới là người đi tìm. “Con Người đến để tìm và cứu những gì đã mất” (c. 10). Dakêu dạy cho chúng ta biết cách tìm kiếm Chúa trong đời. Phải ước ao cho mãnh liệt, rồi ta sẽ được soi sáng để tìm ra con đường, ngay cả khi ở trong tình huống tưởng như tuyệt vọng. “Hôm nay, ơn cứu độ đã đến cho nhà này” (c. 9). Dakêu đã quảng đại và vui sướng mở lòng để đón lấy ơn cứu độ đó.

Cha Antôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Bài viết liên quan