Thứ Bảy Tuần III Thường Niên - 27/01/2024
Lời Chúa - Mc 4,35-41:
Hôm ấy, khi chiều đến, Đức Giêsu nói với các môn đệ: “Chúng ta sang bờ bên kia đi!” Bỏ đám đông ở lại, các ông chở Người đi, vì Người đang ở sẵn trên thuyền; có những thuyền khác cùng theo Người. Và một trận cuồng phong nổi lên, sóng ập vào thuyền, đến nỗi thuyền đầy nước. Trong khi đó, Đức Giêsu đang ở đàng lái, dựa đầu vào chiếc gối mà ngủ. Các môn đệ đánh thức Người dậy và nói: “Thầy ơi, chúng ta chết đến nơi rồi, Thầy chẳng lo gì sao?” Người thức dậy, ngăm đe gió, và truyền cho biển: “Im đi! Câm đi!” Gió liền tắt, và biển lặng như tờ. Rồi Người bảo các ông: “Sao nhát thế? Làm sao mà anh em vẫn chưa có lòng tin?” Các ông hoảng sợ và nói với nhau: “Vậy người này là ai, mà cả đến gió và biển cũng tuân lệnh?”
Suy niệm:
Chẳng hiểu tại sao lúc chiều xuống, Đức Giêsu lại bảo các môn đệ đưa mình qua bờ phía đông của Biển Hồ, trên con thuyền mà Ngài ngồi giảng các dụ ngôn (Mc 4,1). Do địa thế đặc biệt, hồ Galilê hay có những trận cuồng phong ập đến bất chợt, tạo ra những cơn bão lớn trên sóng nước. Tối hôm ấy, thầy trò đã gặp một cơn bão như vậy.
Thầy Giêsu phó thác mọi sự cho các môn đệ vốn là ngư phủ lành nghề. Thầy mệt nên ngủ say ở đuôi thuyền, ngủ trên một cái gối. Trong khi đó, các môn đệ phải vật lộn với sóng gió, nước tràn đầy thuyền. Họ có vẻ mất bình tĩnh khi thấy cơn giông bão không đánh thức Thầy được. Chính họ đánh thức Thầy bằng một lời trách móc: “Thầy ơi, chúng ta chết đến nơi rồi, Thầy chẳng lo gì sao?” (c. 38). Thầy Giêsu đã thức dậy, và đã làm cho biển lặng, gió yên.
Đời con người ai tránh được sóng gió bất chợt. Nếu biết trước sẽ gặp sóng gió, ai dám vượt biển ban đêm. Sóng gió xảy ra trong đời riêng của mỗi người, trong gia đình, trong đất nước, trong Giáo Hội, trên thế giới. Sóng gió làm ta thấy con thuyền đời mình chòng chành, mong manh, khiến ta sợ hãi, hoảng loạn. Giữa cơn sóng gió, có khi người tín hữu lại thấy Chúa lạnh lùng, vô cảm. Như các môn đệ, chúng ta không hiểu tại sao Chúa có thể ngủ được khi đời ta bị đe dọa bởi cuồng phong; tại sao Chúa lại vắng mặt, thinh lặng và khoanh tay vào lúc chúng ta cần đến Ngài hơn cả.
“Sao nhát thế? Làm sao mà anh em vẫn chưa có lòng tin?” (c. 40). Anh em không tin là Thầy đang ở trong cùng một con thuyền với anh em sao? Lẽ ra, chúng ta phải cảm thấy yên tâm khi nhìn Chúa say giấc ngủ tín thác của trẻ thơ chính giữa cơn giông bão. Nhìn Chúa ngủ bình an, chúng ta hiểu rằng chẳng có gì đáng sợ. Vâng lời Chúa để qua bờ bên kia và có Chúa trong con thuyền đời mình, điều đó không làm chúng ta tránh được giông bão, có khi lại gặp bão tố nhiều hơn. Nhưng điều chắc chắn là chúng ta sẽ qua được bờ bên kia với lòng tin được tôi luyện của người tín hữu dày dặn. Chúng ta dám tin Chúa có quyền trên sóng gió của đời ta không?
Cha Antôn Nguyễn Cao Siêu S.J.
Bài viết liên quan