Thứ Bảy Tuần VII Thường Niên - 26/02/2022
Lời Chúa - Mc 10,13-16:
Khi ấy, người ta dẫn trẻ em đến với Đức Giêsu, để Người đặt tay trên chúng. Nhưng các môn đệ la rầy chúng. Thấy vậy, Người bực mình nói với các ông: “Cứ để trẻ em đến với Thầy, đừng ngăn cấm chúng, vì Nước Thiên Chúa là của những ai giống như chúng. Thầy bảo thật anh em: Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa với tâm hồn một trẻ em, thì sẽ chẳng được vào.” Rồi Người ôm lấy các trẻ em và đặt tay chúc lành cho chúng.
Suy niệm:
Bài Tin Mừng hôm nay kể chuyện Đức Giêsu với trẻ em. Chắc các em còn nhỏ nên cần có người đưa các em đến với Ngài. Đó có thể là cha mẹ hay một người trong gia tộc. Những người đưa các em đến hẳn phải có lòng tin vào Đức Giêsu. Họ đưa con của họ đến gặp Đấng mà họ tin là Người của Thiên Chúa. Họ không mong Thầy Giêsu chữa bệnh hay cho con mình bánh kẹo. Điều họ mong là được Ngài chạm tay vào chúng (c. 13). Một cái chạm tay rất nhẹ của Thầy, một cái chạm nhẹ của Thiên Chúa. Họ mong có sự tiếp xúc giữa chính tay Thầy với thân xác con cái họ. Ơn phúc lành đến qua tay, qua sự tiếp xúc đơn sơ. Thầy Giêsu rất vui lòng làm chuyện đó.
Nhưng các môn đệ lại không nghĩ như vậy. Họ nghĩ chơi với trẻ em chỉ tổ mất thì giờ, bị quấy rầy vì ồn ào, lộn xộn. Vả lại, trẻ em thì đâu có xứng đáng để được gặp Thầy. Bởi vậy họ đã ngăn cấm không cho các em đến với Đức Giêsu. Nói chung, họ vẫn chưa hiểu ra bài học mới đây của Thầy (Mc 9,36-37). Khi thấy các môn đệ ngăn cản, Thầy Giêsu đã nổi giận thực sự. Chắc Ngài giận vì không hiểu được sao các ông vẫn hẹp hòi đến thế, sao các ông vẫn chưa đổi được cái nhìn của mình về trẻ em.
“Cứ để trẻ em đến với Thầy, đừng ngăn cấm chúng” (c. 14). Đây là một mệnh lệnh nghiêm chỉnh và có giá trị mãi. Trẻ em có chỗ trong trái tim Giêsu. Thầy Giêsu dù bận bịu nhưng vẫn có giờ cho các em gặp gỡ. Ngài không coi chuyện chơi với các em là phiền phức. Chúng ta chẳng những không được ngăn cản, mà còn phải giúp đưa các em đến với Thầy Giêsu.
Chúng ta là cha mẹ, là thầy của các em, nhưng mặt khác, chúng ta lại là học trò để học hỏi nơi các em. “Vì Nước Thiên Chúa thuộc về những ai giống như chúng” (c. 14). Chúng ta cần học nơi các em lòng biết ơn, sự cậy dựa và khiêm nhu. “Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa với tâm hồn một trẻ em, thì sẽ chẳng được vào” (c. 15). Như thế, phải học cách đón lấy Nước Trời như trẻ thơ, nghĩa là đón lấy như một quà tặng mà mình không xứng, đón lấy với sự ngỡ ngàng, ca ngợi, tri ân.
Hãy nhìn Thầy Giêsu bồng các em nhỏ trên cánh tay (c. 16; Mc 9,36). Hãy nhìn nét mặt hạnh phúc của Thầy. Thầy chẳng những chạm đến các em, mà còn bồng các em. Thầy còn trịnh trọng chúc lành bằng cách đặt hai bàn tay trên các em. Rõ ràng Thầy Giêsu quý các em, và Ngài không muốn ta làm hư các em. Thế giới hôm nay có bao điều ngăn cản không cho trẻ em gặp Chúa. Bao trẻ thơ đã bị lạm dụng từ nhỏ, bị ngược đãi, bị bắt làm nô lệ, bị thất học, bị bỏ rơi, bị ném vào cuộc đời quá sớm. Bao trẻ thơ bị suy dinh dưỡng, bị bệnh tật và chết khi còn trong lòng mẹ. Bao trẻ thơ thèm được chút hơi ấm của tình thương gia đình. Nhất là có những trẻ em đã sớm mất tuổi thơ và dính vào thói hư của người lớn như nghiện ngập, phạm tội hình sự. Hãy giúp các em làm quen với Giêsu và đừng làm gương xấu cho các em. Hãy đón tiếp các em để gặp được chính Thầy Giêsu và gặp được chính Thiên Chúa (Mc 9,37).
Cha Antôn Nguyễn Cao Siêu S.J.