Thứ Bảy Tuần XIX Thường Niên - 17/08/2024
Lời Chúa - Mt 19,13-15:
Khi ấy, người ta dẫn trẻ em đến với Đức Giêsu, để Người đặt tay trên chúng và cầu nguyện. Các môn đệ la rầy chúng. Nhưng Đức Giêsu nói: “Cứ để trẻ em đến với Thầy, đừng ngăn cấm chúng, vì Nước Trời là của những ai giống như chúng.” Người đặt tay trên chúng, rồi đi khỏi nơi đó.
Suy niệm:
Bàn tay con người thật là cao quý. Trong Cựu Ước, Đức Chúa muốn ông Môsê đặt tay trên ông Giôsuê để chia sẻ cho ông này quyền lãnh đạo dân (Ds 27,18.23). Cụ Giacóp đã chúc phúc cho hai đứa cháu là Épraim và Mơnase bằng cách đưa hai tay đặt trên đầu chúng (St 48,14). Cử chỉ đặt tay trên cũng thường thấy trong Giáo Hội thuở ban đầu. Chúa Thánh Thần được trao ban qua việc đặt tay (Cv 8,17-19;19,6). Qua đặt tay, bảy phó tế đầu tiên lãnh nhận sứ vụ (Cv 6,6). Banaba và Saolô cũng được đặt tay sai để sai đi truyền giáo (Cv 13,3).
Bàn tay Thiên Chúa là khí cụ che chở, đỡ nâng. “Ngài bao bọc con cả sau lẫn trước, bàn tay của Ngài, Ngài đặt trên con” (Tv 138,5).
Bàn tay của Đức Giêsu đóng vai trò lớn trong sứ vụ. Ngài chữa anh mù bằng cách đặt tay trên mắt anh (Mc 8,25). Ngài cũng chữa bà còng lưng theo cách tương tự (Lc 13,13). Người ta xin Ngài đặt tay để chữa một anh điếc và ngọng (Mc 7,32), thậm chí đặt tay để hoàn sinh một em gái mới chết (Mt 9,18). Trong bài Tin Mừng hôm nay, cha mẹ của các em nhỏ đã đưa các em đến với Đức Giêsu, để được Ngài đặt tay trên chúng và cầu nguyện (c. 13). Họ tin phúc lành đến với con cái họ qua cử chỉ ấy. Cuối cùng, Đức Giêsu đã đặt tay trên các em nhỏ và cầu nguyện, trước khi tiến về Giêrusalem để chịu khổ nạn (c. 15).
Nhưng các môn đệ lại bực bội và la rầy cha mẹ của các em. Có lẽ đối với họ, Thầy Giêsu còn nhiều việc lớn lao để làm hơn là mất thì giờ để chúc lành cho mấy em bé. Đức Giêsu hoàn toàn không đồng ý với thái độ coi thường này. Ngài nói thẳng: “Hãy để trẻ em đến với Thầy, đừng ngăn cấm chúng.” Đến với Thầy Giêsu là quyền lợi của mọi trẻ em, người lớn không được phép xâm phạm. Ngài đưa ra lý do khiến các môn đệ phải tôn trọng trẻ em: “vì Nước Trời là của những ai giống như chúng” (c. 14). Như thế, trẻ em tuy không có chỗ cao trong xã hội, nhưng lại có chỗ vững chãi trong Nước Trời. Trẻ em có chỗ vì chúng hồn nhiên sống lệ thuộc vào cha mẹ và đón nhận mọi sự từ người khác với lòng biết ơn. Những người lớn muốn vào Nước Trời phải nên giống chúng. Đây là một tiến trình khó khăn và lâu dài, vì người lớn phải quay lại, phải hoán cải để trở nên đơn sơ như trẻ thơ, phải tự hạ mình xuống, bỏ đi những tự hào, tự mãn về mình (Mt 18,3-4). Mở lòng đón lấy Nước Trời như quà tặng nhưng không. Như thế, trẻ thơ lại là mẫu mực cho các môn đệ của Thầy Giêsu. Nước Trời dành cho trẻ thơ và những ai trở nên giống chúng.
Trẻ em có chỗ trong Nước Trời và trong Giáo Hội tại thế. Các em cũng là thành viên trong cộng đoàn đức tin. Lời dạy của Đức Giêsu vẫn mãi âm vang nơi chúng ta: “Hãy để trẻ em đến với tôi, đừng ngăn cấm chúng.” Chúng ta đã làm gì để đưa các em đến với Giêsu?
Cha Antôn Nguyễn Cao Siêu S.J.
Bài viết liên quan