Thứ Hai trong Tuần Bát Nhật Phục Sinh - 01/04/2024
Lời Chúa - Mt 28,8-15:
Khi ấy, các bà vội vã rời khỏi mộ, tuy sợ hãi nhưng cũng rất đỗi vui mừng, chạy về báo tin cho môn đệ Đức Giêsu hay.
Bỗng Đức Giêsu đón gặp các bà và nói: “Chào chị em!” Các bà tiến lại gần Người, ôm lấy chân, và bái lạy Người. Bấy giờ, Đức Giêsu nói với các bà: “Chị em đừng sợ! Về báo cho anh em của Thầy để họ đến Galilê. Họ sẽ được thấy Thầy ở đó.”
Các bà đang đi, thì có mấy người trong đội lính canh mồ vào thành báo cho các thượng tế biết mọi việc đã xảy ra. Các thượng tế liền họp với các kỳ mục; sau khi bàn bạc, họ cho lính một số tiền lớn, và bảo: “Các anh hãy nói như thế này: Ban đêm đang lúc chúng tôi ngủ, các môn đệ của hắn đã đến lấy trộm xác. Nếu sự việc này đến tai quan tổng trấn, chính chúng tôi sẽ dàn xếp với quan và lo cho các anh được vô sự.” Lính đã nhận tiền và làm theo lời họ dạy. Câu chuyện này được phổ biến giữa người Do Thái cho đến ngày nay.
Suy niệm:
Trong bốn sách Tin Mừng, các phụ nữ luôn được kể là những người ra viếng mộ trước tiên. Trong Tin Mừng Mátthêu, đó là hai bà có cùng tên là Maria. Sau khi được thiên thần giao nhiệm vụ loan báo gấp cho các môn đệ về sự phục sinh và cuộc hẹn gặp của Thầy ở Galilê (28,7), các bà đã mau mắn lên đường, vội vã rời bỏ ngôi mộ trống. Ngôi mộ này là nơi các bà đặt tình cảm thân thương, vì đây là nơi đặt xác của người Thầy yêu dấu. Bây giờ, ngôi mộ không còn xác Thầy nữa, Thầy đã trỗi dậy rồi, nên ngôi mộ chẳng phải là nơi các bà dừng lại mà khóc lóc than van. Nó trở nên một bằng chứng về sự sống lại của Thầy. Ngôi mộ trống thực sự đã đem lại một niềm vui vô bờ bến. Chính những mất mát lại là dấu hiệu cho một sự hiện diện viên mãn hơn. Vì thế, vừa sợ hãi vừa hết sức vui mừng, các bà chạy đi loan báo cho các môn đệ điều mình vừa nghe nói.
Trên con đường hối hả đi gặp các môn đệ, các bà không ngờ mình lại là người đầu tiên được gặp Chúa phục sinh. Điều mới nghe thiên thần nói, bây giờ được thấy tận mắt. Thánh Mátthêu chỉ nói một cách đơn sơ: “Đức Giêsu đón gặp các bà” (c. 9). Không thấy thánh sử mô tả Đức Giêsu oai phong rực rỡ như thế nào. Có vẻ Ngài gặp các bà lần này như Ngài đã từng gặp bao lần trong quá khứ. Các bà nhận ra ngay vị Thầy sống lại cũng là vị Thầy chịu đóng đinh mà mình đã đi theo từ Galilê. Chính Đức Giêsu ngỏ lời chào trước: “Chị em hãy vui lên.” Lời chào này cũng là lời chào bình thường hằng ngày vào thời đó. Vì thế, các bà đã bạo dạn tiến lại gần, ôm chân và bái lạy Thầy. Như vậy, các bà có thể thấy được và đụng chạm được Đấng phục sinh. Các bà còn có thể nghe được lời dặn dò của Ngài. Lời này giống lời thiên thần, chỉ có điều, Ngài gọi các môn đệ là anh em: “Hãy đi và báo cho anh em của Thầy...” (c. 10). Các môn đệ vẫn được gọi là anh em ngay cả khi họ đã bỏ rơi Ngài. Khi gọi họ là anh em, Đức Giêsu đã muốn tha thứ mọi vấp ngã của họ.
Đức Giêsu phục sinh đã hiện ra cho các phụ nữ trước tiên. Nhìn thấy ngôi mộ trống chưa đủ, còn cần gặp chính Đấng phục sinh. Khi trở về gặp các môn đệ, các bà sẽ là những người làm chứng tuyệt vời. Không chỉ là ngôi mộ trống với lời chứng của thiên thần, mà còn là lời chứng của chính họ, của người đã chứng kiến tận mắt và đụng chạm. Đức Giêsu phục sinh dám nhờ các phụ nữ làm chứng, dám nhờ các phụ nữ đi loan Tin Mừng cho các môn đệ của mình, dù vào thời của Ngài, người ta không tin lời chứng của phụ nữ. Chúng ta không quên những đóng góp của các phụ nữ cho Giáo Hội từ thời đầu. Mong vai trò ấy vẫn được đề cao và tôn trọng.
Cha Antôn Nguyễn Cao Siêu S.J.
Bài viết liên quan