Thứ Năm Tuần III Mùa Vọng - 19/12/2024

Suy Niệm Lời Chúa

Lời Chúa - Lc 1,5-25:

Thời vua Hêrôđê cai trị miền Giuđê, có một vị tư tế thuộc nhóm Avigia, tên là Dacaria; vợ ông là Êlisabét cũng thuộc dòng tộc tư tế Aharon. Cả hai ông bà đều là người công chính trước mặt Thiên Chúa, sống đúng theo mọi điều răn và mệnh lệnh của Chúa, không ai chê trách được điều gì. Nhưng họ lại không có con, vì bà Êlisabét là người hiếm hoi. Vả lại, cả hai đều đã cao niên.

Sau đây là chuyện xảy ra trong lúc ông đang lo việc tế tự trước nhan Thiên Chúa khi đến phiên của nhóm ông: Trong cuộc bắt thăm thường lệ của hàng tư tế, ông đã trúng thăm được vào dâng hương trong Đền Thờ của Đức Chúa. Trong giờ dâng hương đó, toàn thể dân chúng cầu nguyện ở bên ngoài.

Bỗng một sứ thần của Chúa hiện ra với ông, đứng bên phải hương án. Thấy vậy, ông Dacaria bối rối, và nỗi sợ hãi ập xuống trên ông. Nhưng sứ thần bảo ông: “Này ông Dacaria, đừng sợ, vì Thiên Chúa đã nhận lời ông cầu xin: bà Êlisabét vợ ông sẽ sinh cho ông một đứa con trai, và ông phải đặt tên cho con là Gioan. Ông sẽ được vui mừng hớn hở, và nhiều người cũng được hỷ hoan ngày con trẻ chào đời. Vì em bé sẽ nên cao cả trước mặt Chúa. Rượu lạt rượu nồng em sẽ đều không uống. Và ngay khi còn trong lòng mẹ, em đã đầy Thánh Thần. Em sẽ đưa nhiều con cái Ítraen về với Đức Chúa là Thiên Chúa của họ. Được đầy thần khí và quyền năng của ngôn sứ Êlia, em sẽ đi trước mặt Chúa, để làm cho lòng cha ông quay về với con cháu, để làm cho tâm tư kẻ ngỗ nghịch lại hướng về nẻo chính đường ngay, và chuẩn bị một dân sẵn sàng đón Chúa.” Ông Dacaria thưa với sứ thần: “Dựa vào đâu mà tôi biết được điều ấy? Vì tôi đã già, và nhà tôi cũng đã lớn tuổi.” Sứ thần đáp: “Tôi là Gáprien, hằng đứng chầu trước mặt Thiên Chúa, tôi được sai đến nói với ông và loan báo tin mừng ấy cho ông. Và này đây ông sẽ bị câm, không nói được, cho đến ngày các điều ấy xảy ra, bởi vì ông đã không tin lời tôi, là những lời sẽ được ứng nghiệm đúng thời đúng buổi.” Dân chúng đợi ông Dacaria, và lấy làm lạ sao ông ở lại trong cung thánh lâu như thế. Lúc đi ra, ông không nói với họ được, và dân chúng biết là ông đã thấy một thị kiến trong cung thánh. Còn ông, ông chỉ làm hiệu cho họ và vẫn bị câm.

Khi thời gian phục vụ ở Đền Thờ đã mãn, ông trở về nhà. Ít lâu sau, bà Êlisabét vợ ông có thai, bà ẩn mình năm tháng. Bà tự nhủ: “Chúa đã làm cho tôi như thế đó, khi Người thương cất nỗi hổ nhục tôi phải chịu trước mặt người đời.”

Suy niệm:

Ở nước Do Thái, vợ chồng lấy nhau mà không con nối dõi là một điều bất hạnh, thậm chí là một hình phạt của Thiên Chúa. Chúng ta không rõ hai ông bà Dacaria và Êlisabét đã sống với nhau bao lâu mà không có con. Chỉ biết bây giờ ông đã cao niên rồi, và bà đã quá tuổi sinh sản (c. 7). Hai vợ chồng già đã kiên nhẫn cầu xin và chờ đợi trong nhiều năm. Có vẻ Đức Chúa ngoảnh mặt đi, không nghe lời họ, dù cả hai đều thuộc dòng tộc tư tế Aharon và rất mực đạo đức (cc. 5-6). Bây giờ họ có còn hy vọng nữa không?

Chính khi ta thất vọng, thì Chúa đến loan báo Tin Vui (c. 19). Tư tế Dacaria may mắn trúng thăm, nên ông được vào Nơi Thánh để lau hương án và dâng hương mới. Tại nơi thâm nghiêm này, khi ông lo việc tế tự, ông được sứ thần Chúa báo tin về đứa con sắp chào đời của mình. Gioan, nghĩa là Đức-Chúa-thi-ân, sẽ là món quà ông được tặng. Nhưng Gioan sẽ còn là món quà cho nhiều người Ítraen, vì Gioan có sứ mạng giải hòa dân tộc ông với nhau và với Chúa. Một con người chưa được mang thai và chào đời, nhưng về người ấy, Thiên Chúa đã có bao ước mơ và dự tính. Ngài cho Gioan được đầy Thánh Thần từ trong lòng mẹ (c. 15). “Làm cho tâm tư kẻ ngỗ nghịch lại hướng về nẻo chính đường ngay, và chuẩn bị một dân sẵn sàng đón Chúa” (c. 17). Đó là những việc Gioan sẽ làm sau này trong tư cách là Êlia mới.

Dacaria có vẻ không tin vào lời sứ thần, có vẻ ông không còn nuôi hy vọng có một đứa con (c. 18). Ông quên mất chuyện Ápraham đã sinh con trong lúc tuổi già. Là một tư tế, hẳn ông phải biết có nhiều cặp vợ chồng hiếm muộn đã sinh con làm thủ lãnh đất Ítraen (Tl 13,2; 1 Sm 1-2; St 16,1). Việc ông bị câm là một hình phạt, nhưng ông không bị loại trừ. Thinh lặng chín tháng là thời gian ông chờ đợi để lời hứa nên trọn. Từ khi bà Êlisabét có thai, bà ẩn mình một thời gian. Bà chưa muốn cho ai hay biết chuyện này. Niềm vui bất ngờ đến với bà, người được hưởng hạnh phúc làm mẹ. “Chúa đã làm cho tôi như thế đó, khi Ngài đoái thương cất nỗi hổ nhục tôi phải chịu trước mặt người đời.”

Mỗi một trẻ thơ chào đời đều có nét của Gioan. Chẳng người nào thấy ánh mặt trời mà lại nằm ngoài ý Thiên Chúa. Như Gioan, ngay từ khi tôi chưa hiện hữu trong lòng mẹ, Thiên Chúa đã nghĩ đến tôi và biết tên tôi. Tôi có chỗ rất riêng trong chương trình của Chúa. Chúa có một sứ mạng rất riêng cho tôi hôm nay. Thời nào cũng cần Gioan, cần những người kêu gọi hoán cải. Nhân loại thời nay cần những người dọn đường sáng tạo, có khả năng mở những con đường mới đi vào lòng thế nhân.

Cha Antôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Bài viết liên quan