Chúa Nhật I Mùa Vọng – 03/12/2023

Lời Chúa – Mc 13,33-37:

Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng: “Anh em phải coi chừng, phải tỉnh thức, vì anh em không biết khi nào thời ấy đến. Cũng như người kia trẩy phương xa, để nhà lại, trao quyền cho các đầy tớ của mình, chỉ định cho mỗi người một việc, và ra lệnh cho người giữ cửa phải canh thức. Vậy anh em phải canh thức, vì anh em không biết khi nào chủ nhà đến: Lúc chập tối hay nửa đêm, lúc gà gáy hay tảng sáng. Anh em phải canh thức, kẻo lỡ ra ông chủ đến bất thần, bắt gặp anh em đang ngủ. Điều Thầy nói với anh em đây, Thầy cũng nói với hết thảy mọi người là: phải canh thức!”

Suy niệm:

Có bao nhiêu thời gian sống ở đời được chúng ta dành cho việc chờ đợi? Có sự chờ đợi làm ta căng thẳng, mệt mỏi; nhưng cũng có sự chờ đợi đem lại hương vị và ý nghĩa cho cuộc sống. Người mẹ tần tảo nuôi con, chờ ngày con thành tài. Người vợ chờ đợi ngày chồng trở về từ biên ải. Con người không chỉ sống bằng quá khứ, nhưng còn bằng những ngóng đợi về tương lai. Cái tương lai tưởng như mơ hồ, xa xôi, mà lại lôi kéo được cái hiện tại đi về một hướng. Biết sống là biết chờ đợi. Chờ đợi làm nên cuộc sống.

Bài Tin Mừng Chúa Nhật đầu tiên của Mùa Vọng mời ta chờ. Không phải là chờ mừng Lễ Chúa Giáng Sinh, mà là chờ đợi Ngày Chúa Giê-su Quang Lâm. Sau khi Chúa chết và về trời, ngự bên hữu Thiên Chúa, các Ki-tô hữu đầu tiên đã bắt đầu chờ ngày Chúa trở lại. Đó là niềm tin của họ, được diễn tả trong Kinh Tin Kính: “Và Người sẽ trở lại trong vinh quang, để phán xét kẻ sống và kẻ chết.” Trải qua hai mươi thế kỷ, các Ki-tô hữu vẫn tiếp tục chờ, dù không ai biết khi nào ngày đó đến (c. 33). Nhưng chắc chắn nó sẽ đến và đến một cách bất ngờ. Các Ki-tô hữu chờ như người giữ cửa thức trắng đêm, vì không biết giờ nào chủ trở về. Nhưng chờ không phải là thụ động khoanh tay, mà là vuông tròn sứ mạng được giao phó. Ông chủ đi xa, để lại ngôi nhà, giao quyền cho các đầy tớ, mỗi người một việc (c. 34). Việc của người giữ cửa là canh thức. Ông chủ có thể trở về bất cứ lúc nào: lúc chập tối hay nửa đêm, lúc gà gáy hay tảng sáng. Điều quan trọng là đừng để khi chủ về bất thần lại thấy người giữ cửa đang ngủ.

Mùa Vọng là thời gian của đợi chờ, của tỉnh thức. Chúng ta ai cũng là người giữ cửa chờ Chủ về. Có lẽ từ lâu ta thấy mình không cần chờ đợi Chúa, vì chúng ta đã có đầy đủ mọi sự, hay vì chúng ta có quá nhiều điều khác để chờ mong, những điều gần gũi hơn, thiết thực hơn, cấp bách hơn. Tỉnh thức trong đêm tối đâu phải chuyện dễ dàng. “Người đến chỗ các môn đệ, thấy các ông đang ngủ… Rồi Người lại đến, thấy các môn đệ vẫn đang ngủ, vì mắt họ nặng trĩu” (Mt 26,40-45). Chiến đấu chống lại cơn buồn ngủ của đôi mắt còn dễ hơn chống lại sự mê ngủ của tinh thần. Cuộc sống vật chất ngày càng cao cung ứng cho con người biết bao thứ ru ngủ và đưa con người vào cơn mê mà họ không hay biết.

Ma túy để chích, để hút, để ngửi đe dọa giới trẻ hôm nay. Nó cho người ta sống lâng lâng trong một thế giới ảo, để rồi không còn khả năng sống đời thực của mình nữa. Nhưng ma túy đâu phải chỉ là bạch phiến, cần sa. Tiền bạc, tiếng tăm, tình dục, tiện nghi… vẫn là những thứ ma túy mê hoặc lòng người, khiến con người thành nô lệ và đánh mất chính mình. Mùa Vọng là thời gian để chúng ta đặt câu hỏi: Điều gì đang ru ngủ tôi?

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Lên đầu trang