Chúa Nhật II Phục Sinh – 16/04/2023

Lời Chúa – Ga 20,19-31:

Vào chiều ngày thứ nhất trong tuần, nơi các môn đệ ở, các cửa đều đóng kín, vì các ông sợ người Do-thái. Đức Giê-su đến, đứng giữa các ông và nói: “Bình an cho anh em!” Nói xong, Người cho các ông xem tay và cạnh sườn. Các môn đệ vui mừng vì được thấy Chúa. Người lại nói với các ông: “Bình an cho anh em! Như Chúa Cha đã sai Thầy, thì Thầy cũng sai anh em.” Nói xong, Người thổi hơi vào các ông và bảo: “Anh em hãy nhận lấy Thánh Thần. Anh em tha tội cho ai, thì người ấy được tha; anh em cầm giữ ai, thì người ấy bị cầm giữ.”

Một người trong Nhóm Mười Hai, tên là Tô-ma, cũng gọi là Đi-đy-mô, không ở với các ông khi Đức Giê-su đến. Các môn đệ khác nói với ông: “Chúng tôi đã được thấy Chúa!” Ông Tô-ma đáp: “Nếu tôi không thấy dấu đinh ở tay Người, nếu tôi không xỏ ngón tay vào lỗ đinh và không đặt bàn tay vào cạnh sườn Người, tôi chẳng có tin.” Tám ngày sau, các môn đệ Đức Giê-su lại có mặt trong nhà, có cả ông Tô-ma ở đó với các ông. Các cửa đều đóng kín. Đức Giê-su đến, đứng giữa các ông và nói: “Bình an cho anh em.” Rồi Người bảo ông Tô-ma: “Đặt ngón tay vào đây, và hãy nhìn xem tay Thầy. Đưa tay ra mà đặt vào cạnh sườn Thầy. Đừng cứng lòng nữa, nhưng hãy tin.” Ông Tô-ma thưa Người: “Lạy Chúa của con, lạy Thiên Chúa của con!” Đức Giê-su bảo: “Vì đã thấy Thầy, nên anh tin. Phúc thay những người không thấy mà tin!”

Đức Giê-su đã làm nhiều dấu lạ khác nữa trước mặt các môn đệ; nhưng những dấu lạ đó không được ghi chép trong sách này. Còn những điều đã được chép ở đây là để anh em tin rằng Đức Giê-su là Đấng Ki-tô, Con Thiên Chúa, và để anh em tin mà được sự sống nhờ danh Người.

Suy niệm:

Chúng ta không rõ lý do khiến ông Tô-ma vắng mặt khi Chúa Giê-su phục sinh đến với Nhóm Mười Hai. Nhóm nay chỉ còn mười một người vì mất anh Giu-đa. Cả nhóm sống trong tình trạng sợ hãi, bởi đó, họ đóng chặt các cửa (Ga 20,19.26). Hầu chắc họ không dám ra đường. Nếu vậy thì vào chiều ngày thứ nhất trong tuần, Tô-ma ở đâu khi Chúa Giê-su đến gặp các ông? Chúng ta không dám đoán là giữa Tô-ma và anh em đã có chuyện gì không ổn hay xích mích. Nhưng có một điều chúng ta biết chắc, đó là khi mười ông nói: “Chúng tôi đã được thấy Chúa,” Tô-ma tỏ ra dửng dưng, không hề bị thuyết phục. Ông khẳng định chắc nịch như một tuyên ngôn: “Nếu tôi không thấy dấu đinh ở tay Người, nếu tôi không xỏ ngón tay vào lỗ đinh và không đặt bàn tay vào cạnh sườn Người, tôi chẳng có tin” (Ga 20,25). Ông đòi thấy và sờ chạm như các môn đệ khác. Ông muốn có một kinh nghiệm riêng của mình. Có vẻ ông không tin vào lời chứng của các bạn. Thái độ của ông làm mọi người không vui. Bỗng nhiên có một khoảng cách giữa ông và cả nhóm: mười người đã thấy Chúa, còn một người chưa. Làm sao có sự hiệp nhất, hiệp hành giữa họ? Ai sẽ lấp đi khoảng cách này?

Một tuần sau, cũng vào ngày thứ nhất trong tuần, Chúa Giê-su trở lại căn phòng, các cửa vẫn đóng kín. Lần này có mặt ông Tô-ma với các bạn của ông. Có vẻ Ngài trở lại đây chỉ vì ông, như thể Ngài nghe thấy những điều ông đòi hỏi. Đấng phục sinh nhắc lại rành mạch những đòi hỏi đó và mời ông thực hiện từng điều ông mong mỏi: “Đặt ngón tay vào đây, và hãy nhìn xem tay Thầy. Đưa tay ra mà đặt vào cạnh sườn Thầy.” Ta có cảm tưởng Chúa phục sinh đứng rất gần Tô-ma, cầm lấy bàn tay ông và để ông chạm vào các vết thương. Mục đích của cuộc gặp gỡ là đưa ông đi từ vô tín đến tin. Ngài mong Tô-ma có cùng đức tin với các anh em khác, để cùng làm chứng như anh em, “Chúng tôi đã được thấy Chúa!” Chỉ khi cùng đức tin, cả nhóm mới có thể đi với nhau.

Chúa Giê-su khiêm tốn đến gặp Tô-ma để xây dựng tình anh em hiệp nhất. Ngài không bỏ rơi ông, không để mất một môn đệ nào. Ngài quý mến từng người, chấp nhận tính khí của Tô-ma: thực tế, thẳng thắn, cứng tin (Ga 11,16; 14,5; 20,25). Chúa chẳng ngại chiều Tô-ma để chinh phục ông. Ngài biết sự cứng lòng của ông lại là một bằng chứng để thế hệ tương lai vững tin vào phục sinh. Không chắc Tô-ma dám đặt tay vào cạnh sườn Thầy, nhưng ông đã thấy các vết thương và đã tin. Ông đã tuyên xưng một đức tin lớn hơn điều ông thấy: “Lạy Chúa của con, lạy Thiên Chúa của con!”

Đồng hành hay hiệp hành là điều không dễ. Ngay giữa những môn đệ của Thầy Giê-su cũng vậy. Nếu Chúa phục sinh không khiêm hạ đến với Tô-ma, chắc Tô-ma và các ông khác sẽ khó chấp nhận nhau. Giáo Hội lúc nào cũng có những Tô-ma đầy cá tính, thường đi nhanh hơn hay chậm hơn cộng đoàn. Làm sao đừng để mất những Tô-ma như thế trên bước đường hiệp hành của Giáo Hội.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top