Chúa Nhật III Thường Niên – 22/01/2023

Lời Chúa – Mt 4,12-23:

Khi Đức Giê-su nghe tin ông Gio-an đã bị nộp, Người lánh qua miền Ga-li-lê. Rồi Người bỏ Na-da-rét, đến ở Ca-phác-na-um, một thành ven biển hồ Ga-li-lê, thuộc địa hạt Dơ-vu-lun và Náp-ta-li, để ứng nghiệm lời ngôn sứ I-sai-a nói: Này đất Dơ-vu-lun, và đất Náp-ta-li, hỡi con đường ven biển, và vùng tả ngạn sông Gio-đan, hỡi Ga-li-lê, miền đất của dân ngoại! Đoàn dân đang ngồi trong cảnh tối tăm đã thấy một ánh sáng huy hoàng, những kẻ đang ngồi trong vùng bóng tối của tử thần nay được ánh sáng bừng lên chiếu rọi.

Từ lúc đó, Đức Giê-su bắt đầu rao giảng và nói rằng: “Anh em hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần.”

Người đang đi dọc theo biển hồ Ga-li-lê, thì thấy hai anh em kia, là ông Si-môn, cũng gọi là Phê-rô, và người anh là ông An-rê, đang quăng chài xuống biển, vì các ông làm nghề đánh cá. Người bảo các ông: “Các anh hãy theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá.” Lập tức hai ông bỏ chài lưới mà đi theo Người.

Đi một quãng nữa, Người thấy hai anh em khác con ông Dê-bê-đê, là ông Gia-cô-bê và người em là ông Gio-an. Hai ông này đang cùng với cha là ông Dê-bê-đê vá lưới ở trong thuyền. Người gọi các ông. Lập tức, các ông bỏ thuyền, bỏ cha lại mà theo Người.

Suy niệm:

Khi ông Gio-an bị bắt, Ðức Giê-su đã lánh qua miền Ga-li-lê. Ga-li-lê là vùng ven, ít nguy hiểm cho Ngài. Dân cư ở đây phần đông là dân ngoại. Người Do-thái ở đây bị coi là những kẻ sống bên lề Dân Chúa. Nhưng Ga-li-lê lại là nguyên quán của Ngôi Lời làm người, và là nơi Ðức Giê-su chọn để bắt đầu thi hành sứ vụ. Từ Ga-li-lê, Ngài sẽ sai môn đệ đi khắp thế gian (Mt 28,19). Ðức Giê-su rời bỏ Na-da-rét, để đến cư ngụ tại Ca-phác-na-um. Ca-phác-na-um là địa bàn hoạt động được Ngài ưa thích. Có lúc nó được gọi là thành của Ngài (9,1), dù bất xứng (11,23). Ga-li-lê, Na-da-rét, Ca-phác-na-um chẳng có chút tiếng tăm (Ga 1,46), nhưng Ðức Giê-su vẫn là một ngôn sứ xuất thân từ đó (Mt 21,11).

Hãy ngắm nhìn Ðức Giê-su trên những nẻo đường. Ngài rút về Ga-li-lê, Ngài đến Ca-phác-na-um, đi dọc theo bờ biển. Khắp miền Ga-li-lê in dấu chân của Ngài (Mt 4,23), Ngài không vào hoang địa như Gio-an, rồi gọi người ta đến. Ngài đích thân đến với con người ngay giữa đời thường. Ngài cứ đi không nghỉ, không đóng đô ở một chỗ. Nhu cầu quá lớn không cho phép Ngài dừng lại (Mc 1,38). Ðức Giê-su chuyển động và kéo người ta chuyển động theo Ngài. Những người đầu tiên là các ngư phủ mà Ngài quen biết. Tuy là những người ít học, không giàu có hay địa vị, nhưng đối với Ngài, họ có đủ tố chất cần thiết để trở nên những người cộng sự của Ngài. Sự kiên trì khi thả lưới giúp họ biết nhẫn nại chờ đợi. Sự hòa đồng giúp họ chấp nhận nhau và làm việc chung. Sự can đảm trước sóng gió giúp họ đối diện với nghịch cảnh. Khả năng nhận ra khi nào và chỗ nào nên thả lưới sẽ giúp họ khám phá những vùng truyền giáo màu mỡ.

“Các anh hãy theo Tôi”: một lời mời gọi lên đường. Hãy gắn bó với Tôi và chia sẻ thao thức của Tôi. Ðể lên đường, cần bỏ lại cái êm ấm được phép, êm ấm bên gia đình, bên vợ con như Phê-rô, êm ấm bên khoang thuyền, cạnh người cha đang vá lưới. Theo Chúa là chấp nhận ra khơi hay đúng hơn là chấp nhận lên bờ, bóc mình ra khỏi khung cảnh sống quen thuộc. Chấp nhận bấp bênh, không nhà cửa, không nghề nghiệp, là để có thể đi đến mọi nhà, gặp mọi người, và tận tụy cho sứ mệnh loan báo Nước Thiên Chúa.

Ðức Giê-su đã đi rao giảng Tin Mừng về Nước Trời gần bên. Ðể đón lấy quà tặng đó, cần sám hối, hoán cải. Hoán cải là để Ngài kéo vào một chuyển động, là quay lại, là bỏ con đường mình đã quen từ lâu, để đi cùng chiều với Chúa và ngược chiều với cái tôi ích kỷ. Ðức Giê-su gieo rắc niềm vui khắp nơi. Niềm vui cho người nghe, niềm vui cho người khỏi bệnh. Bước chân không mỏi, lời nói thiết tha, trái tim gần gũi… Hôm nay Hội Thánh vẫn sống giữa những Ga-li-lê dân ngoại. Chúng ta có đủ niềm vui để làm Ga-li-lê bừng sáng không?

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top