Chúa Nhật IV Phục Sinh – 08/05/2022

Lời Chúa – Ga 10,27-30:

Khi ấy, Đức Giê-su nói với người Do-thái rằng: “Chiên của tôi thì nghe tiếng tôi; tôi biết chúng và chúng theo tôi. Tôi ban cho chúng sự sống đời đời; không bao giờ chúng phải diệt vong và không ai cướp được chúng khỏi tay tôi. Cha tôi, Đấng đã ban chúng cho tôi, thì lớn hơn tất cả, và không ai cướp được chúng khỏi tay Chúa Cha. Tôi và Chúa Cha là một.”

Suy niệm:

Chúng ta đang ở giữa mùa Phục Sinh. Có những Ki-tô hữu coi sự phục sinh của Chúa Giê-su là tột đỉnh, là hoàn tất trọn vẹn, chẳng phải chờ gì nữa. Chúng ta hay quên một câu trong Kinh Tin Kính: “Và Người sẽ trở lại trong vinh quang để phán xét kẻ sống và kẻ chết.” Bao lâu Chúa chưa trở lại, chúng ta còn phải đợi trông. Ki-tô hữu vẫn sống trong một Mùa Vọng kéo dài. Thời gian đợi trông cũng là thời gian chiến đấu, thời gian của khách hành hương đi trong hoang địa. Trên thập giá, Chúa phán: “Thế là đã hoàn tất” (Ga 19,30). Chúa hoàn tất sau khi đã chiến đấu và chiến thắng, nhưng ta chưa hoàn tất ngày nào ta còn sống trên đời. Ta vẫn phải phấn đấu đi đường hẹp và qua cửa hẹp.

Con đường đời của người Ki-tô hữu không hề dễ đi, vì đó là con đường của Thầy Giê-su, Con Thiên Chúa, phải qua đau khổ để vào vinh quang (x. Lc 24,26). Con đường ấy cũng đầy hiểm nguy, cám dỗ và thử thách. Đàn chiên của Người Mục tử Giê-su không chỉ an toàn thảnh thơi đi trên cỏ xanh, mà còn phải đối mặt với nhiều kẻ thù hung hãn. Kẻ thù ấy là sói, là trộm cướp, là người lạ (Ga 10,1.2.5), đôi khi là người chăn thuê, chẳng lo cho chiên (Ga 10,13). Những kẻ thù chỉ muốn làm đàn chiên tan tác, sói dữ chỉ muốn chộp lấy chiên để ăn thịt. Mục Tử Giê-su bảo vệ đàn chiên của mình. Ngài coi đàn chiên ấy quý hơn mạng sống, nên Ngài làm điều mà người chăn thuê không dám làm, đó là hy sinh mạng sống mình cho chúng (Ga 10,17.18). Đức Giê-su đã chết cho đàn chiên. Cái chết của Ngài không làm chiên tan tác vì mất chủ, trái lại đã quy tụ tất cả nên một đàn chiên duy nhất.

Vì đàn chiên còn bị tấn công mãi cho đến tận thế, nên Chúa Giê-su phục sinh vẫn phải bảo vệ đàn chiên. Cuộc chiến giữa Ngài và các kẻ thù diễn ra ác liệt. “Không ai cướp được chúng khỏi tay tôi” (Ga 10,28). Rõ ràng có sự giằng co giữa đôi bên. Một bên giữ chặt, bên kia dùng sức cướp lấy. Nhưng quyền năng của Đấng phục sinh mạnh hơn kẻ thù. Ngài giựt lại chiên từ miệng sói. Sói đem lại cái chết, còn Chúa Giê-su ban sự sống đời đời. Không phải chỉ Chúa Giê-su mới là Đấng bảo vệ chiên. Đàn chiên của Chúa Giê-su là do Cha ban cho (Ga 10,29). Chính vì thế Cha cũng là người bảo vệ: “Không ai cướp được chúng khỏi tay Chúa Cha.” Cả Cha và Con hợp tác bảo vệ đàn chiên khỏi kẻ thù. Chắc chắn đàn chiên sẽ được an toàn, nhưng an toàn này được mua bằng nỗ lực của Cha và Con. “Tôi và Chúa Cha là một” (Ga 10,30). Chúng Tôi cùng làm việc để gìn giữ đàn chiên.

Tuy nhiên, chiên cũng phải biết tự bảo vệ mình. Chiên phải có khả năng nhận ra tiếng của chủ. Chỉ khi có khả năng này, chiên mới không đi lạc, hay đi theo những tiếng gọi mê hoặc, đầy quyến rũ của những người lạ hay kẻ trộm kẻ cướp. “Chiên của tôi thì nghe tiếng tôi; tôi biết chúng và chúng theo tôi” (Ga 10,27). Trong thời buổi hiện tại, những tà phái mọc lên như nấm. Có bao tiếng gọi lừa bịp, thoạt nghe giống tiếng chủ chiên, khiến những chiên ngây thơ bị mắc bẫy. Làm sao để đàn chiên có khả năng lột mặt nạ những con sói dữ đội lốt chiên, đang làm chiên tán loạn. Mỗi Ki-tô hữu phải cộng tác với Thiên Chúa để bảo vệ những chiên lạc lối trong nhóm mình.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top