Chúa Nhật Lễ Lá – 24/03/2024

Lời Chúa:

Rước Lá: Mc 11,1-10 (hoặc Ga 12,12-16).

Bài Thương Khó: Mc 14,1-15,47 (hoặc Mc 15,1-39).

Suy niệm:

Khi nghĩ xem ai chịu trách nhiệm về cái chết của Chúa, chúng ta nghĩ ngay đến Giu-đa Ít-ca-ri-ốt, một môn đệ thân thiết trong nhóm Mười Hai. Chính anh đã đến gặp các thượng tế để nộp Đức Giê-su. Chúng ta không rõ tại sao Giu-đa lại phản bội. Phải chăng chỉ vì ba mươi đồng bạc, hay còn vì điều gì khác? Các thượng tế, kinh sư và kỳ mục cũng chịu trách nhiệm. Họ ganh ghét với Đức Giê-su và nhiều lần muốn giết Ngài. Đối với họ, Đức Giê-su là kẻ thù, là người phá đạo, vì chẳng chịu giữ những luật lệ của Mô-sê. Chính họ đã sai người đi bắt Đức Giê-su, đã đưa Ngài ra tòa, và đã kết án tử cho Ngài vì tội phạm thượng. Chính họ đã xúi giục dân chúng đòi Phi-la-tô đóng đinh Ngài. Phi-la-tô không thể rửa tay trước cái chết của Đức Giê-su. Là người của hoàng đế Rô-ma, ông có quyền tha hay kết án. Và ông đã dùng quyền này để xử Giê-su, một người vô tội. Ông biết chỉ vì ganh tỵ mà giới lãnh đạo Do-thái giáo nộp Ngài, nhưng vì muốn chiều lòng đám đông và không muốn mất ghế, ông đã không đủ can đảm để tha bổng Đức Giê-su.

Giu-đa, Phi-la-tô và Thượng Hội đồng Do-thái giáo là những người chịu trách nhiệm về cái chết của Đức Giê-su. Nhưng Đức Giê-su không bị chết vì ở thế yếu hay vì xui xẻo. Ngài chết vì Ngài đã không tìm cách tránh cái chết. Ngài có thể tránh cái chết bằng việc đừng lên Giê-ru-sa-lem, nơi các thượng tế đang muốn bắt và giết Ngài (Mc 10,32-34). Ngài có thể tránh bằng việc đừng ra núi Ô-liu cầu nguyện, hay xin Cha cấp cho mười hai đạo binh thiên thần (Mt 26,53), hay thậm chí bằng cách xuống khỏi thập giá. Đức Giê-su chẳng những đã không tránh, mà còn đón nhận. Ngài biết Giu-đa sẽ nộp Ngài, nhưng Ngài chẳng hề tố cáo. Ngài đã để cho mình bị nộp, bị làm nhục, bị đóng đinh,… mà chẳng hề mở miệng biện hộ hay phản kháng. Bởi đó, có thể nói, Ngài đã không hề bị giết hay bị chết. Chính Ngài tự nguyện và tự do đón nhận cái chết cho mình. Ngài biết Ngài chết cho ai và đâu là mục đích: “Tôi đến để phục vụ và hiến mạng sống làm giá chuộc muôn người.” Đức Giê-su xao xuyến trước cái chết, nhưng vẫn chọn cái chết. Ngài từ bỏ ý muốn riêng để đón nhận ý muốn của Cha, đón nhận giờ của Cha và uống chén Cha trao (Mc 14,35-36). Đức Giê-su chịu trách nhiệm về cái chết của mình. Ngài đón lấy cái chết như hậu quả tất yếu của một đời phục vụ.

Trong cơn thử thách, Ngài vẫn gọi Thiên Chúa là Áp-ba (Mc 14,36). Ngài tin cuộc Khổ nạn nằm trong kế hoạch khôn dò của Cha. Chính Cha làm chủ mọi biến cố. Như ông chủ vườn nho trong dụ ngôn, chính Cha là Đấng sai Người Con đến thế gian (Mc 12,8.10), để Người Con bị giết trở thành Đá Tảng cho công trình. Kế hoạch của Cha đã được chép trong Sách Thánh (Mc 14,21.49). Trên thập giá, Chúa Cha đã không bỏ Chúa Con một mình. Cha đã nghe thấy tiếng kêu thống thiết của Con (Mc 15,34), Con sẽ thắng cái chết vì được Cha đưa ra khỏi nấm mồ.

Thánh giá của Đức Giê-su vừa là hậu quả tồi tệ của con người, vừa nằm trong kế hoạch cứu độ của Thiên Chúa Cha, kế hoạch này đã được Đức Giê-su tự nguyện chấp nhận. Thánh giá mỗi ngày của chúng ta cũng vậy. Nếu chúng ta nhìn thánh giá với cái nhìn của Đức Giê-su, chúng ta sẽ bớt giận dữ, kết án hay trả thù, nhưng sẽ thấy thánh giá dễ đón nhận hơn và sinh trái hơn.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top