Chúa Nhật XIII Thường Niên - 02/07/2023
Lời Chúa - Mt 10,37-42:
Khi ấy, Đức Giêsu nói với các môn đệ rằng: “Ai yêu cha yêu mẹ hơn Thầy, thì không xứng với Thầy. Ai yêu con trai con gái hơn Thầy, thì không xứng với Thầy. Ai không vác thập giá mình mà theo Thầy, thì không xứng với Thầy. Ai giữ lấy mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm thấy được.
“Ai đón tiếp anh em là đón tiếp Thầy, và ai đón tiếp Thầy là đón tiếp Đấng đã sai Thầy.
“Ai đón tiếp một ngôn sứ, vì người ấy là ngôn sứ, thì sẽ được lãnh phần thưởng dành cho bậc ngôn sứ; ai đón tiếp một người công chính, vì người ấy là người công chính, thì sẽ được lãnh phần thưởng dành cho bậc công chính.
“Và ai cho một trong những kẻ bé nhỏ này uống, dù chỉ một chén nước lã thôi, vì kẻ ấy là môn đệ của Thầy, thì Thầy bảo thật anh em, người đó sẽ không mất phần thưởng đâu.”
Suy niệm:
Trong Tin Mừng Chúa Nhật tuần trước, Thầy Giêsu đòi môn đệ tuyên xưng Thầy trước mặt người đời. Trong Tin Mừng tuần này, Thầy đòi các môn đệ yêu. Phải yêu Thầy hơn yêu cha mẹ, con cái, hơn cả chính danh dự và mạng sống mình. Luật Môsê coi thảo kính cha mẹ là điều răn quan trọng. Người Việt cũng đề cao chữ Hiếu: Nhân sinh bách hạnh hiếu vi tiên. Vậy mà Thầy Giêsu đòi môn đệ yêu Thầy hơn cha mẹ. Thầy còn đòi họ mất mạng sống mình vì Thầy. Mạng sống con người là điều thật sự quý giá, nhưng Thầy lại muốn môn đệ quý Thầy hơn mạng sống. Có vị thầy nào dám đưa ra đòi hỏi như thế không? Thầy Giêsu nghĩ mình là ai mà dám đòi như vậy?
Thật ra, Thầy không bảo môn đệ đừng yêu cha mẹ. Thầy chỉ đòi họ đừng yêu người ruột thịt hơn Thầy, đừng yêu mạng sống hay danh dự của mình hơn Thầy. Như thế là phải đặt Thầy lên trên mọi giá trị khác, phải hy sinh những giá trị này cho một Giá Trị cao hơn. Tân Ước có một điều răn mới mà ta đã quen: đó là yêu thương nhau như Thầy đã yêu (Ga 13,34). Nhưng còn một điều răn mới nữa mà ít ai để ý, điều răn này là nét đặc biệt của Kitô giáo. Đó là điều răn nằm trong bài Tin Mừng hôm nay: Phải yêu Chúa Giêsu hơn yêu mọi sự, mọi người. Người Do Thái mỗi ngày phải đọc kinh Shema có câu: “Hãy yêu mến ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của ngươi, với trọn cả trái tim, trọn cả linh hồn, trọn cả sức lực ngươi.” Chúa Giêsu cũng đòi ta phải yêu Ngài trọn vẹn như thế, vì Ngài là Con Thiên Chúa nhập thể, là Đấng Tạo Hóa. Chỉ khi yêu Ngài trên mọi thụ tạo, ta mới xứng với Ngài.
Đức Giêsu đã làm điều Ngài dạy. Ngài đã đặt Thiên Chúa lên trên cha mẹ trần thế của mình. Ngài không lập gia đình để toàn tâm với sứ mạng Cha trao. Ngài để Mẹ Maria ở nhà, để đi thi hành sứ vụ theo lời Cha gọi. Ngài đã vác thập giá, hiến mạng vì vâng phục ý Cha. Đức Giêsu đã yêu Cha hơn yêu bản thân và mạng sống. Vì thế, Ngài đã được Cha cho sống lại trong vinh quang.
Đức Giêsu đã làm điều Ngài dạy. Trước khi Đức Giêsu đòi ta phải yêu Ngài trên mọi sự, trên người thân, trên mạng sống, thì Ngài đã yêu chúng ta hơn chính mình Ngài. “Ngài đã yêu tôi và đã hiến mình vì tôi” (Gl 2,20).
Làm sao để có được tình yêu đối với Chúa Giêsu, một người sống cách chúng ta hai mươi thế kỷ? Đây là câu hỏi cốt lõi của các Kitô hữu. Kitô hữu không phải chỉ là người tin Chúa Giêsu, mà còn là người yêu Chúa Giêsu. Chính tình yêu cá vị với Ngài sẽ chi phối toàn bộ đời sống của người tín hữu. Không có tình yêu thân thiết và riêng tư này, mọi hành vi thờ phượng sẽ không có hồn, sẽ không có ơn gọi Kitô hữu đích thực và trọn vẹn.
Chỉ khi yêu Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa làm người, chúng ta mới đủ can đảm để vác thập giá của mình mà theo Ngài mỗi ngày trong cuộc sống. Chỉ khi yêu Chúa Giêsu, chúng ta mới biết yêu mọi thụ tạo một cách đúng đắn. Chỉ khi yêu Chúa Giêsu, Đấng đã yêu ta đến cùng, yêu bằng tình yêu lớn nhất, tình yêu hiến mạng, chúng ta mới cảm được gánh của Ngài nhẹ nhàng.
Hôm nay, Ngài vẫn gọi tên tôi và hỏi tôi như đã hỏi Simôn Phêrô: “Con có yêu Thầy không?”
Cha Antôn Nguyễn Cao Siêu S.J.
Bài viết liên quan