Chúa Nhật XIX Thường Niên – 13/08/2023

Lời Chúa – Mt 14,22-33:

Khi dân chúng đã ăn no, Đức Giê-su liền bắt các môn đệ xuống thuyền qua bờ bên kia trước, trong lúc Người giải tán dân chúng. Giải tán họ xong, Người lên núi một mình mà cầu nguyện. Tối đến Người vẫn ở đó một mình. Còn chiếc thuyền thì đã ra xa bờ đến cả mấy cây số, bị sóng đánh vì ngược gió. Vào khoảng canh tư, Người đi trên mặt biển mà đến với các môn đệ. Thấy Người đi trên mặt biển, các ông hoảng hốt bảo nhau: “Ma đấy!”, và sợ hãi la lên. Đức Giê-su liền bảo các ông: “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!” Ông Phê-rô liền thưa với Người: “Thưa Ngài, nếu quả là Ngài, thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến với Ngài.” Đức Giê-su bảo ông: “Cứ đến!” Ông Phê-rô từ thuyền bước xuống, đi trên mặt nước, và đến với Đức Giê-su. Nhưng thấy gió thổi thì ông đâm sợ, và khi bắt đầu chìm, ông la lên: “Thưa Ngài, xin cứu con với!” Đức Giê-su liền đưa tay nắm lấy ông và nói: “Người đâu mà kém tin vậy! Sao lại hoài nghi?” Khi thầy trò đã lên thuyền, thì gió lặng ngay. Những kẻ ở trong thuyền bái lạy Người và nói: “Quả thật Ngài là Con Thiên Chúa!”

Suy niệm:

Giữa lúc dân chúng định tôn Ðức Giê-su lên làm Vua, sau khi đã được no nê bánh và cá, thì Ngài lại giải tán họ và buộc các môn đệ phải chèo thuyền qua bờ bên kia. Ngài trở lại nơi hoang vắng chỉ còn một mình để cầu nguyện. Ngài chìm sâu trong sự gặp gỡ Cha, Ðấng sai Ngài. Nhưng Ðức Giê-su không quên các môn đệ. Ngài biết họ đang vật lộn với sóng gió một mình. Kinh nghiệm cam go này thật cần cho họ. Mãi gần sáng, Ngài mới đi trên mặt nước mà đến.

Các môn đệ tưởng Ngài là ma, nên kêu la sợ hãi. Ðức Giê-su trấn an họ: “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!” Tuy còn ngờ vực, Phê-rô đã dám liều đề nghị: “Nếu quả là Thầy, thì xin cho con được đi trên mặt nước mà đến với Thầy.” Thật là một lời đề nghị làm ta kinh ngạc. Phê-rô có thể chỉ cần nói: Nếu quả là Thầy, thì xin cho sóng gió yên lặng. Nói như thế dễ hơn nhiều, ít nguy hiểm hơn nhiều. Nhưng Phê-rô đã chấp nhận dấn thân nghiêm túc. Nếu không phải là Thầy, thì thật là dại dột. Nhưng nếu đúng là Thầy, thì ông tin mình cũng đi được trên mặt nước như Thầy.

Ðức Giê-su đã chấp nhận đề nghị của Phê-rô: “Cứ đến.” Thế là Phê-rô bước ra, đi trên mặt nước mà đến với Thầy. Ta không rõ vì mặt nước trở nên cứng như đá, hay vì con người có đức tin trở nên nhẹ bổng. Cũng không rõ Phê-rô đã đi được bao xa, nhưng lòng ông thì cứ reo lên sau mỗi bước đi: “Ðúng là Thầy rồi!” Phải tin thì mới dám xin đi trên mặt nước, nhưng phải dám đi trên mặt nước, thì mới tin trọn vẹn.

Cần ngắm nhìn những bước chân của Phê-rô, những bước chân của lòng tin mạnh mẽ. Nhưng khi gió nổi lên dữ dội, nỗi sợ hãi ùa vào, lòng tin bị chao đảo cùng sóng nước, lúc đó, Phê-rô thấy mình bị hút xuống lòng biển. Ông chỉ kịp kêu lên: “Lạy Thầy, xin cứu con.” Bàn tay Chúa đưa ra nắm lấy ông và đưa ông về thuyền. “Người kém tin, tại sao lại hoài nghi!” Hoài nghi và sợ hãi đã làm Phê-rô trở nên nặng nề và nhấn chìm ông xuống. Chúng ta chỉ bắt đầu hiểu tin là gì khi phải chịu lênh đênh giữa sóng gió và đêm tối chỉ vì Chúa buộc phải ra đi, khi dám xin đi trên mặt nước dù Chúa chỉ là cái bóng trước mặt.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Lên đầu trang