Chúa Nhật XVI Thường Niên – 17/07/2022

Lời Chúa – Lc 10,38-42:

Một hôm, Đức Giê-su vào làng kia. Có một người phụ nữ tên là Mác-ta đón Người vào nhà. Cô có người em gái tên là Ma-ri-a. Cô này cứ ngồi bên chân Chúa mà nghe lời Người dạy. Còn cô Mác-ta thì tất bật lo việc phục vụ. Cô tiến lại mà nói: “Thưa Thầy, em con để mình con phục vụ, mà Thầy không để ý tới sao? Xin Thầy bảo nó giúp con một tay!” Chúa đáp: “Mác-ta! Mác-ta ơi! Chị băn khoăn lo lắng nhiều chuyện quá! Chỉ có một chuyện cần thiết mà thôi. Ma-ri-a đã chọn phần tốt nhất và sẽ không bị lấy đi.”

Suy niệm:

Trên dặm đường rao giảng Tin Mừng, thỉnh thoảng Ðức Giê-su và các môn đệ gặp được một chỗ nghỉ chân chan chứa tình người. Mác-ta là chủ nhà đón tiếp Ðức Giê-su. Chị tất bật lo việc tiếp đãi nấu nướng, chị lo lắng trước bao việc phải làm ngay để có được một bữa ăn thịnh soạn hầu tỏ lòng kính trọng đối với vị khách quý. Trong khi đó, cô em Ma-ri-a lại vô tư và bình thản, ngồi dưới chân Chúa mà nghe Lời Người. Ma-ri-a say mê nghe Lời Chúa, Lời mở tâm tư cô ra trước những chân trời mới mẻ. Cô thấy chẳng có gì hạnh phúc hơn giây phút này, được ngồi nghe Thầy giảng như một môn đệ thực thụ.

Mác-ta không hiểu được cô em gái, chị cũng không hiểu được Ðức Giê-su, nên cuối cùng chị đã đến thưa với Chúa: Thầy không để ý tới sao? Mác-ta muốn Thầy để ý đến việc mình đang làm, muốn Thầy nhận ra sự vất vả mình phải chịu. Em con để mình con phục vụ. Mác-ta tưởng chỉ có mình mới là người phục vụ, chị không nhận thấy rằng Ma-ri-a cũng đang tiếp khách và ngồi nghe Chúa cũng là một cách phục vụ. Xin Thầy bảo em con giúp con một tay. Mác-ta kéo Ðức Giê-su vào cuộc, kéo Ngài đứng về phía mình, phía đúng, để gây áp lực trên cô em. Chị muốn Ma-ri-a phải vào bếp với mình, phải phục vụ theo kiểu của mình. Ngấm ngầm, Mác-ta không chấp nhận kiểu phục vụ của Ma-ri-a. Có lẽ chị nghĩ đó là một hành vi vô ích, trong khi có biết bao việc quan trọng khác cần làm.

Ðức Giê-su không ghét Mác-ta, không coi nhẹ việc phục vụ của chị, nhưng buộc lòng Ngài phải lên tiếng. Ngài muốn giải phóng Mác-ta khỏi nỗi bồn chồn quá mức. Ngài muốn giải phóng chị khỏi cái tôi, khỏi lối nhìn hẹp hòi, để nhận ra điều duy nhất cần thiết. Ngài gọi tên chị hai lần: Mác-ta! Mác-ta! Con lo lắng và xao động vì NHIỀU chuyện quá, dù chuyện ấy là chuyện con lo cho Thầy. Cần thanh lọc lòng mình khỏi những tìm kiếm vị kỷ, khỏi những ganh tị nhỏ mọn và tự mãn ngấm ngầm, để có thể làm việc cho Chúa trong bình an thư thái, dù có gặp thất bại hay bị lãng quên. Chỉ có MỘT chuyện cần mà thôi. Coi chừng nỗi lo lắng về nhiều chuyện phụ lại làm ta quên mất chuyện chính, một chuyện cần hơn cả, đó là an tĩnh gặp gỡ và lắng nghe Chúa mỗi ngày trong tư thế khiêm hạ của người môn đệ.

Cuộc sống dồn dập hôm nay dễ biến chúng ta thành Mác-ta: xao động, âu lo, căng thẳng, mất kiên nhẫn. Cả người làm việc cho Chúa cũng bị cuốn hút. Có lẽ cần bớt việc và thêm giờ cầu nguyện, cần để cho Chúa làm việc nơi tôi và qua tôi thay vì tự mình bươn chải một mình. Phải chăng đời Ki-tô hữu là kết hợp giữa Mác-ta và Ma-ri-a, giữa tất bật và an tĩnh, giữa lăng xăng và ngồi yên, giữa hoạt động và cầu nguyện? Ðể rồi giữa tất bật, tôi tìm thấy an tĩnh, giữa lăng xăng, tôi thấy mình ngồi yên, giữa hoạt động, tôi thấy mình chiêm niệm.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top