Chúa Nhật XXII Thường Niên – 03/09/2023

Lời Chúa – Mt 16,21-27:

Khi ấy, Đức Giê-su Ki-tô bắt đầu tỏ cho các môn đệ biết: Người phải đi Giê-ru-sa-lem, phải chịu nhiều đau khổ do các kỳ mục, các thượng tế và kinh sư gây ra, rồi bị giết chết, và ngày thứ ba sẽ sống lại. Ông Phê-rô liền kéo riêng Người ra và bắt đầu trách Người: “Xin Thiên Chúa thương đừng để Thầy gặp phải chuyện ấy!” Nhưng Đức Giê-su quay lại bảo ông Phê-rô: “Xa-tan, lui lại đàng sau Thầy! Anh cản lối Thầy, vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người.”

Rồi Đức Giê-su nói với các môn đệ: “Ai muốn theo Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo. Quả vậy, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm được mạng sống ấy. Vì nếu người ta được cả thế giới mà phải thiệt mất mạng sống, thì nào có lợi gì? Hoặc người ta sẽ lấy gì mà đổi mạng sống mình?

“Vì Con Người sẽ ngự đến trong vinh quang của Cha Người, cùng với các thiên thần của Người, và bấy giờ, Người sẽ thưởng phạt ai nấy xứng việc họ làm.”

Suy niệm:

Ðức Giê-su đã gặp nhiều cám dỗ trong đời. Cám dỗ bởi ma quỷ trong sa mạc. Cám dỗ bởi đám đông đòi xem phép lạ từ trời. Cám dỗ bởi những người thách mình xuống khỏi thập giá. Bài Tin Mừng hôm nay cho thấy Ðức Giê-su bị cám dỗ bởi chính Phê-rô, người mà Ngài đã đặt làm nền tảng cho Hội Thánh. Cơn cám dỗ này nguy hiểm biết bao, vì đến từ tình thương của một người môn đệ. Phê-rô không thể nào chấp nhận được chuyện Ðấng Mê-si-a phải chịu khổ đau và chịu chết. Ðức Giê-su đã mạnh mẽ chống lại cơn cám dỗ này. Ngài nói với ông như nói với Xa-tan trước đây: “Xa-tan, lui lại đàng sau Thầy!” Phê-rô đã đi trước Thầy. Ông quên mất vị trí đi sau của người môn đệ. Ông không ngờ mình trở nên viên đá làm Thầy suýt vấp. Lối nghĩ của Phê-rô rất tự nhiên, rất “người”, nhưng đó không phải là lối nghĩ của Thiên Chúa. Dần dần ông mới chấp nhận số phận bi đát của Thầy và dám mất tất cả vì Thầy.

Sống ở đời ai cũng tranh phần được, và sợ mất. Vấn đề là phải xác định xem đâu là cái được thực sự, lâu bền, trọn vẹn, đâu là cái được quan trọng nhất, cần thiết nhất. Ki-tô hữu là người say mê cái được vĩnh cửu, vì thế, họ chấp nhận những mất mát tạm thời: mất công, mất của, mất thì giờ, mất uy tín, mất tương lai và mất cả mạng sống nữa. Họ tin rằng cuối cùng chẳng có gì mất cả. Mọi sự họ mất vì Thầy Giê-su, họ đều được lại. Mất tạm thời để giữ được mãi mãi.

Từ bỏ chính mình là để tìm lại cái tôi trong suốt hơn, ngời sáng hơn. Các vị tử đạo là những người say mê sự sống, đến nỗi dám chấp nhận cái chết. Các ngài coi trọng sự sống vĩnh cửu của mình hơn cả thế giới phú quý vinh hoa. Lắm người tưởng mình được, hoá ra lại mất. Lắm người vui lòng mất, hoá ra lại được. Chúng ta cần suy nghĩ sâu về cái được, cái mất, để không phải hối hận sau này. Ðức Giê-su đã mất tất cả và đã được lại tất cả. Ðó là lý do khiến chúng ta dám từ bỏ, hy sinh, dám vượt lên trên lối sống thực dụng, ích kỷ. Không cần đợi sau cái chết ta mới thấy mình được. Bình an, niềm vui, triển nở trong tự do và yêu thương là những cái được ta có ngay từ đời này.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Lên đầu trang