Chúa Nhật XXVI Thường Niên – 01/10/2023

Lời Chúa – Mt 21,28-32:

Khi ấy, Đức Giê-su nói với các thượng tế và kỳ mục rằng: “Các ông nghĩ sao: Một người kia có hai con trai. Ông ta đến nói với người thứ nhất: “Này con, hôm nay con hãy đi làm vườn nho.” Nó đáp: “Con không muốn đâu!” Nhưng sau đó, nó hối hận, nên lại đi. Ông đến gặp người thứ hai, và cũng bảo như vậy. Nó đáp: “Thưa ngài, con đây!” nhưng rồi lại không đi. Trong hai người con đó, ai đã thi hành ý muốn của người cha?” Họ trả lời: “Người thứ nhất.” Đức Giê-su nói với họ: “Tôi bảo thật các ông: những người thu thuế và những cô gái điếm vào Nước Thiên Chúa trước các ông. Vì ông Gio-an đã đến chỉ đường công chính cho các ông, mà các ông không tin ông ấy; còn những người thu thuế và những cô gái điếm lại tin. Phần các ông, khi đã thấy vậy rồi, các ông vẫn không chịu hối hận mà tin ông ấy.”

Suy niệm:

“Những người thu thuế và những cô gái điếm vào Nước Thiên Chúa trước các ông” Lời nói của Ðức Giê-su như một trái bom nổ trước mặt các thượng tế, kinh sư và người Pha-ri-sêu, những người đáng kính vì đạo đức và học thức, những người đáng trọng vì chức vụ. Làm sao những người hư hỏng và tội lỗi lại có thể qua mặt các bậc đáng kính như vậy?

Ðức Giê-su đã soi sáng trước bằng một dụ ngôn. Người cha sai hai đứa con đi làm vườn nho. Ðứa con thứ nhận lời, nhưng sau lại không đi làm. Ðứa con cả từ chối, sau hối hận nên lại đi. Con thứ tượng trưng cho các nhà lãnh đạo Do-thái Giáo. Họ tuyên bố mình sống nghiêm chỉnh theo Lề Luật. Tiếc thay, chính sự đạo đức của họ lại làm cho họ tự mãn và khép kín đến nỗi không thể tin vào Ðức Giê-su và đón lấy Ngài như quà tặng bất ngờ của Thiên Chúa. Ðứa con cả tượng trưng cho những người tội lỗi, những người bị đặt bên lề xã hội và tôn giáo. Ðời sống của họ là một sự nhơ nhuốc đáng buồn. Nhưng chính tội lỗi đã làm cho họ khiêm tốn và dễ dàng hoán cải trước lời mời của ông Gio-an. Rốt cuộc, họ lại là những người tin vào Ðức Giê-su và gặp được ơn cứu độ trước nhiều người khác.

Ði làm hay không đi làm vườn nho đồng nghĩa với tin hay không tin vào Ðức Giê-su. Niềm tin có khả năng biến đổi cuộc sống. Niềm tin thực sự luôn chuyển thành hành động. Khi người Do-thái hỏi Đức Giê-su: “Chúng tôi phải làm gì để thực hiện những việc Thiên Chúa muốn?” Ngài trả lời: “Việc Thiên Chúa muốn cho các ông làm, là tin vào Đấng Người đã sai đến.” (Ga 6,28-29). Tin là một việc làm, một dấn thân nghiêm túc. Niềm tin vào Ðức Giê-su đòi hỏi một sự hoán cải và từ bỏ. Giới lãnh đạo Do-thái Giáo sợ tin vào Ðức Giê-su. Họ sợ mất chỗ đứng và quyền lợi, sợ phải thay đổi quan niệm của họ về Thiên Chúa.

Ki-tô Gáo là tôn giáo của lòng tin. Lòng tin bên trong phải được biểu lộ ra bên ngoài: “Ðức tin không có việc làm là đức tin chết” (Gc 2,17). Lòng tin không phải chỉ là một tuyên xưng ngoài miệng nhưng là một tuyên xưng bằng cuộc sống: “Không phải bất cứ ai thưa với Thầy: ‘Lạy Chúa! lạy Chúa!’ là được vào Nước Trời cả đâu! Nhưng chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Đấng ngự trên trời, mới được vào mà thôi.” (Mt 7,21).

Tôi phải tránh lối giữ đạo hình thức: có tiếng là Ki-tô hữu, nhưng lại không thuộc về Ðức Ki-tô, bởi có một khoảng cách rất xa giữa điều tôi tuyên xưng và điều tôi sống.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top