Chúa Nhật XXVIII Thường Niên – 09/10/2022

Lời Chúa – Lc 17,11-19:

Trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su đi qua biên giới giữa hai miền Sa-ma-ri và Ga-li-lê. Lúc Người vào một làng kia, thì có mười người phong hủi đón gặp Người. Họ dừng lại đằng xa và kêu lớn tiếng: “Lạy Thầy Giê-su, xin dủ lòng thương chúng tôi!” Thấy vậy, Đức Giê-su bảo họ: “Hãy đi trình diện với các tư tế.” Đang khi đi thì họ được sạch. Một người trong bọn, thấy mình được khỏi, liền quay trở lại và lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa. Anh ta sấp mình dưới chân Đức Giê-su mà tạ ơn. Anh ta lại là người Sa-ma-ri. Đức Giê-su mới nói: “Không phải cả mười người đều được sạch sao? Thế thì chín người kia đâu? Sao không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này?”. Rồi Người nói với anh ta: “Đứng dậy về đi! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh.”

Suy niệm:

Sau khi chữa bệnh hay trừ quỷ cho ai đó, chẳng khi nào Đức Giê-su đòi một lời cám ơn. Một người được chữa lành đủ làm Ngài vui rồi. Người bất toại, nay đi được, ai mà không vui! Người mù bẩm sinh được thấy, ai mà không thích! Tuy Phúc Âm ít nói đến chuyện Đức Giê-su vui sau khi chữa bệnh hay trừ quỷ, nhưng chúng ta tin Ngài đã nở một nụ cười khi trao cho bà góa thành Na-in đứa con được làm cho sống lại.

Bài Phúc Âm hôm nay kể chuyện mười người phong ở với nhau, bên ngoài làng, xa cách với người khác. Khi Đức Giê-su vào làng, họ chỉ dám đứng thật xa và cất tiếng: “Lạy Thầy Giê-su, xin thương xót chúng tôi.” Như thế, họ biết tên của Ngài và quyền năng của Ngài. Họ xin Ngài thương xót thân phận khốn cùng của họ. Lời đáp của Thầy Giê-su có thể khiến họ ngạc nhiên: “Các anh hãy đi trình diện các tư tế.” Một người phong chỉ đi gặp tư tế nếu thấy mình đã khỏi. Tư tế sẽ kiểm tra và chứng thực anh khỏi bệnh. Mười người phong này ngạc nhiên vì họ chưa khỏi mà Thầy lại bảo họ đi trình diện tư tế. Tuy nhiên, với lòng tin, họ vẫn vâng lời, lên đường. Đang khi đi đường thì cả mười người được khỏi.

Phép lạ này thật đặc biệt, vì Thầy Giê-su chẳng làm gì, cũng chẳng nói một lời nào để chữa bệnh cho họ. Họ được khỏi chỉ vì đã vâng lời Thầy và làm điều Thầy bảo, dù không hiểu. Mười người phong sướng vui khi thấy mình được sạch. Bấy giờ, họ hiểu tại sao Thầy bảo họ đi gặp các tư tế. Chính vào lúc này, cả nhóm đứng trước một câu hỏi: Có nên trở lại ngay để tạ ơn Thầy Giê-su hay cứ tiếp tục đi gặp các tư tế như lời Thầy dạy? Chín người phong muốn tiếp tục hành trình, chỉ có người phong vùng Sa-ma-ri muốn quay về ngay để gặp lại Thầy Giê-su, vị ân nhân đã chữa cho mình. Anh sợ, nếu chậm trễ, Thầy đi mất thì rất tiếc.

Cuộc gặp gỡ riêng tư giữa anh với Thầy thật cảm động. Bây giờ anh mới dám đến gần Thầy. Người Do-thái và người Sa-ma-ri không ưa nhau. Nhưng Thầy Giê-su đã thương anh, dù anh là người Sa-ma-ri. Anh cũng được chữa lành như chín người phong Do-thái. Anh thấy Thầy là người của Thiên Chúa. Có Thiên Chúa đang hiện diện và hoạt động nơi Thầy. Khi gặp Thầy, anh hồn nhiên cất lời ca ngợi Thiên Chúa. Đồng thời, anh thấy cần phải quỳ xuống mà tạ ơn Thầy, vì Thầy là người trực tiếp làm cho anh lành mạnh. Ca ngợi Thiên Chúa và tạ ơn Thầy Giê-su: đó là hai hành động chính của người phong Sa-ma-ri. Khi trở lại gặp Thầy Giê-su, anh ca ngợi Thiên Chúa. Khi ca ngợi Thiên Chúa, anh thấy cần tạ ơn Thầy Giê-su. Nơi Thầy, anh gặp được Thiên Chúa vô hình siêu việt.

Đôi khi chúng ta giống chín người phong kia, vì muốn mau chóng gặp tư tế, để sớm về lại với cộng đoàn, nên bỏ lỡ cuộc hạnh ngộ với Thầy Giê-su. Gặp Thầy là ơn còn lớn hơn cả ơn khỏi bệnh.

Ơn Chúa vẫn đến với chúng ta mỗi ngày qua Chúa Giê-su và qua nhịp cầu tha nhân. Chúng ta vẫn thiếu một chút tri ân đối với những người cụ thể mà ta chịu ơn mỗi ngày. Để tạ ơn, phải quay lại, tạm dừng con đường mình đi. Để tạ ơn, phải biết quý người thi ân. Mỗi ngày, Chúa cho chúng ta vô số ân nhân. Khi tập nhận ra họ là người của Thiên Chúa sai đến, chúng ta sẽ gặp được chính Thiên Chúa.

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top