Sách Ngôn Sứ Đa-ni-en

Câu
Chương
Kinh Thánh
Tra cứu
Audio
Câu
Chương
Kinh Thánh
Tra cứu
Audio

Cựu Ước
Tân Ước

Tra cứu

Chương

Câu

Chương

Câu

Chương 14

2. THẦN BEN VÀ CON RẮN

Ông Đa-ni-en và các tư tế của thần Ben

1 Sau khi vua Át-ty-a-ghê về sum họp với tổ tiên, Ky-rô, vua Ba-tư, lên trị vì vương quốc.2 Ông Đa-ni-en là cận thần của vua và được vua nể vì hơn mọi thân hữu khác.3 Người Ba-by-lon có một tượng thần tên là Ben. Mỗi ngày, người ta phải tốn mất hơn sáu tạ bột mì thượng hảo hạng, bốn mươi con chiên và chừng hai trăm năm mươi lít rượu cho tượng thần đó.4 Nhà vua sùng bái tượng thần và ngày ngày vẫn đến thờ lạy. Còn ông Đa-ni-en thì thờ lạy Thiên Chúa của mình.5 Vua nói với ông: “Tại sao ngươi không thờ lạy thần Ben?” Ông đáp: “Bởi vì hạ thần không sùng bái những tượng thần do bàn tay con người làm ra, mà chỉ sùng bái Thiên Chúa hằng sống, Đấng đã tạo dựng trời đất và nắm chủ quyền trên mọi xác phàm.”6 Vua liền nói: “Ngươi không tin rằng thần Ben là một vị thần hằng sống sao? Ngươi chẳng thấy tất cả những gì ngài ăn, ngài uống mỗi ngày sao?”7 Ông Đa-ni-en vừa cười vừa nói: “Tâu đức vua, xin ngài chớ lầm! Thần ấy bên trong là đất sét, bên ngoài là đồng và chẳng bao giờ ăn uống.”8 Vua giận dữ, triệu các tư tế lại và bảo: “Nếu các ngươi không nói cho ta biết ai ăn của cúng đó, thì các ngươi sẽ phải chết; còn nếu các ngươi chứng minh được là thần Ben dùng những của ấy, thì Đa-ni-en sẽ phải chết, vì y đã nói phạm đến thần Ben.”9 Ông Đa-ni-en thưa với vua: “Xin đức vua cứ làm như lời ngài đã nói!” Số các tư tế của thần Ben là bảy mươi, không kể vợ con họ.10 Vua cùng với ông Đa-ni-en tới đền thờ thần Ben.11 Các tư tế của thần Ben thưa với vua: “Bây giờ, các bề tôi đây xin ra ngoài. Còn ngài, tâu đức vua, xin ngài cho dọn các thức ăn và cho đem rượu pha tới, rồi xin ngài đóng cửa và lấy ấn của đức vua mà niêm phong lại. Sáng mai khi ngài đến mà không thấy là thần Ben đã dùng mọi của cúng rồi, thì các bề tôi đây sẽ phải chết; bằng không, thì tên Đa-ni-en, kẻ nói dối nhằm hại các bề tôi đây, sẽ phải chết.”12 Họ vững tâm khi nghĩ đến con đường bí mật đã được mở ra ở dưới bàn, là con đường họ vẫn quen vào để mang của cúng đi.13 Khi những người ấy đã ra ngoài và vua đã cho dọn thức ăn dâng thần Ben,14 thì ông Đa-ni-en truyền cho các tiểu đồng của ông đem tro rải khắp đền thờ, chỉ một mình vua thấy mà thôi. Sau đó, họ đi ra, đóng cửa lại, lấy ấn của vua mà niêm phong, rồi ra về.15 Đêm ấy, theo thói quen, các tư tế đã cùng với vợ con tới đó và ăn uống sạch.16 Sáng hôm sau, vua cùng với ông Đa-ni-en đến sớm.17 Vua hỏi: “Này Đa-ni-en, dấu niêm phong có còn nguyên không?” Ông đáp: “Thưa đức vua, vẫn còn nguyên.”18 Khi vừa mở cửa ra và nhìn lên bàn, vua liền kêu lớn tiếng: “Lạy thần Ben, ngài thật cao cả! Ngài chẳng lừa dối ai bao giờ!”19 Ông Đa-ni-en cười và giữ vua lại, không để vua đi vào bên trong. Rồi ông nói: “Xin đức vua coi nền nhà và xem đây là những vết chân của ai.”20 Vua nói: “Ta thấy vết chân đàn ông, đàn bà và con trẻ.”21 Bấy giờ, vua nổi cơn thịnh nộ, truyền bắt giữ các tư tế và vợ con họ. Họ chỉ cho vua thấy những cửa bí mật đưa họ vào dùng những thức ăn đặt trên bàn.22 Vua ra lệnh giết họ, rồi giao tượng thần Ben cho ông Đa-ni-en. Ông đã phá hủy tượng và đền thờ thần Ben.

Ông Đa-ni-en giết con rắn

23 Bấy giờ, có một con rắn lớn được dân Ba-by-lon sùng bái.24 Vua nói với ông Đa-ni-en: “Ngươi không thể nói rằng đây không phải là một vị thần hằng sống! Vậy hãy thờ lạy ngài đi!”25 Ông Đa-ni-en thưa: “Hạ thần thờ lạy Chúa là Thiên Chúa của hạ thần, vì Người mới là Thần Hằng Sống. Phần ngài, tâu đức vua, nếu ngài cho phép, thần sẽ giết con rắn mà chẳng cần gươm đao hay gậy gộc.”26 Vua nói: “Ta cho phép nhà ngươi.”27 Ông Đa-ni-en lấy nhựa dính, mỡ và lông thú, nấu tất cả với nhau, vo thành những viên nhỏ, rồi ném vào miệng con rắn. Ăn xong, con rắn liền bể bụng. Bấy giờ, ông Đa-ni-en nói: “Hãy coi, đồ các ngươi sùng bái đó!”28 Nghe thế, dân Ba-by-lon hết sức giận dữ; họ hợp nhau chống lại nhà vua và nói: “Nhà vua đã trở thành người Do-thái mất rồi! Ông ta đã phá hủy tượng thần Ben, giết xà thần và hạ sát các tư tế.”29 Họ đến gặp vua và nói: “Yêu cầu vua nộp Đa-ni-en cho chúng tôi; nếu không, chúng tôi sẽ giết vua và cả hoàng gia nữa.”30 Vua thấy mình bị dồn ép quá mức, nên buộc lòng phải nộp ông Đa-ni-en cho họ.

Ông Đa-ni-en trong hầm sư tử

31 Họ đẩy ông Đa-ni-en vào hầm sư tử và ông đã ở đó sáu ngày.32 Trong hầm, có bảy con sư tử. Trước kia, mỗi ngày người ta vất cho chúng hai xác người và hai con cừu. Nhưng nay người ta không vất gì cho chúng nữa, để chúng ăn thịt ông Đa-ni-en.

33 Bấy giờ, ngôn sứ Kha-ba-cúc đang ở Giu-đê. Ông nấu canh, bẻ nhỏ bánh cho vào giỏ, rồi đem ra đồng cho thợ gặt.34 Thiên sứ của Đức Chúa bảo ông Kha-ba-cúc: “Hãy đem bữa ăn của ngươi đến Ba-by-lon cho Đa-ni-en đang ở trong hầm sư tử.”35 Ông Kha-ba-cúc nói: “Thưa ngài, tôi chưa hề thấy Ba-by-lon bao giờ, cũng chẳng biết hầm sư tử ở đâu?”36 Thiên sứ của Đức Chúa nắm đầu, túm lấy tóc ông, rồi dùng sức mạnh của thần khí, đem ông đến Ba-by-lon, để trên miệng hầm.37 Ông Kha-ba-cúc gọi to: “Đa-ni-en, Đa-ni-en, hãy nhận lấy bữa ăn Thiên Chúa gửi đến cho ông đây!”38 Ông Đa-ni-en nói: “Lạy Thiên Chúa, Ngài đã nhớ đến con và không bỏ rơi những kẻ yêu mến Ngài.”39 Ông Đa-ni-en đứng dậy ăn. Còn Thiên sứ của Thiên Chúa thì tức khắc đưa ông Kha-ba-cúc trở về nơi ông ở.

40 Ngày thứ bảy, vua đến khóc ông Đa-ni-en. Vua tới miệng hầm và ngó vào, thì thấy ông Đa-ni-en đang ngồi ở đó.41 Vua liền kêu lớn tiếng rằng: “Lạy Chúa là Thiên Chúa của Đa-ni-en, Ngài là Đấng Cao Cả. Ngoài Ngài ra, chẳng có thần nào khác!”42 Rồi vua cho người kéo ông Đa-ni-en ra khỏi hầm. Còn những kẻ toan hại ông, thì vua cho tống vào đó. Tức thì chúng bị sư tử xé xác trước mặt vua.

Scroll to Top