I. Ngũ Thư
II. Các Sách Lịch Sử
06. Sách Giô-suê
07. Sách Thủ Lãnh
08. Sách Rút
09. Sách Sa-mu-en 1
10. Sách Sa-mu-en 2
11. Sách Các Vua 1
12. Sách Các Vua 2
13. Sách Sử Biên 1
14. Sách Sử Biên 2
15. Sách Ét-ra
16. Sách Nơ-khe-mi-a
17. Sách Tô-bi-a
18. Sách Giu-đi-tha
19. Sách Ét-te
20. Sách Ma-ca-bê 1
21. Sách Ma-ca-bê 2
III. Các Sách Giáo Huấn
22. Sách Gióp
23. Sách Thánh Vịnh
24. Sách Châm Ngôn
25. Sách Giảng Viên
26. Sách Diễm Ca
27. Sách Khôn Ngoan
28. Sách Huấn Ca
IV. Các Sách Ngôn Sứ
31. Sách Ai Ca
32. Sách Ba-rúc
Chương 11
Chữa mắt ông Tô-bít
1 Khi họ gần tới Ca-xe-rin, đối diện với Ni-ni-vê, thiên sứ Ra-pha-en nói2 “Em biết chúng ta đã để cha em ở lại trong tình trạng nào.3 Chúng ta hãy chạy lên trước vợ em, chuẩn bị nhà cửa, trong lúc những người kia đang tới.”4 Cả hai người cùng đi, và thiên sứ nói: “Hãy cầm mật cá trong tay.” Có con chó theo sau thiên sứ và Tô-bi-a.
5 Bà An-na ngồi, ngó trước ngó sau con đường mà con bà đã đi.6 Thấy cậu đang đến, bà bảo cha cậu: “Này con ông đang đến với người bạn đồng hành của nó!”
7 Thiên sứ Ra-pha-en nói với Tô-bi-a trước khi cậu đến gần cha: “Tôi biết là mắt cha em sẽ mở ra.8 Hãy tra mật cá vào mắt ông. Thuốc sẽ làm cho các sẹo trắng teo lại và bay ra khỏi mắt ông. Cha em sẽ thấy lại được, sẽ nhìn thấy ánh sáng.”
9 Bà An-na chạy đến ôm choàng lấy cổ con và nói: “Con ơi, mẹ lại thấy con! Từ nay, mẹ có chết cũng được!” Rồi bà khóc òa lên.10 Ông Tô-bít đứng lên, chân đi loạng quạng bước qua cửa sân mà ra.11 Tô-bi-a đi về phía ông, tay cầm mật cá; cậu thổi vào mắt ông. Cậu giữ chặt lấy ông và nói: “Thưa cha, xin cha cứ tin tưởng!” Cậu bôi thuốc cho ông và để thuốc ngấm.12 Rồi cậu lấy hai tay bóc vẩy ra khỏi khóe mắt ông.13 Ông ôm choàng lấy cổ cậu, vừa khóc vừa nói: “Con ơi, cha đã thấy con! Con là ánh sáng cho đôi mắt cha!”14 Rồi ông nói:
“Chúc tụng Thiên Chúa! Chúc tụng Danh cao trọng của Người. Chúc tụng mọi thiên sứ thánh thiện của Người! Ước gì Danh cao trọng của Người che chở chúng ta! Chúc tụng mọi thiên sứ đến muôn đời! Vì tôi đã bị Người đánh phạt, nhưng nay lại được thấy Tô-bi-a, con tôi!”
15 Tô-bi-a hoan hỷ bước vào nhà, miệng vang lời chúc tụng Thiên Chúa. Tô-bi-a kể cho cha cậu biết là cuộc hành trình của cậu đã thành công, cậu đã mang bạc về, đã cưới vợ là cô Xa-ra, con gái ông Ra-gu-ên như thế nào, và hiện giờ cô sắp tới, đang tiến gần đến cửa thành Ni-ni-vê.
16 Ông Tô-bít ra tận cửa thành Ni-ni-vê đón con dâu, vừa hoan hỷ vừa chúc tụng Thiên Chúa. Thấy ông đi đứng, di chuyển hoàn toàn vững mạnh mà không cần ai cầm tay dẫn đi, dân trong thành Ni-ni-vê đầy kinh ngạc. Trước mặt họ, ông Tô-bít xưng tụng Thiên Chúa đã xót thương và mở mắt cho ông.17 Rồi ông Tô-bít đến bên Xa-ra, vợ của Tô-bi-a, con ông, chúc lành cho cô và nói: “Này con, chúc con mạnh khỏe! Chúc tụng Thiên Chúa của con, Đấng đã dẫn con đến với cha mẹ, con ơi! Xin Chúa giáng phúc cho cha con, cho Tô-bi-a, con của cha, cũng như cho chính con, hỡi con! Con ơi! Con hãy phấn khởi hân hoan bước vào nhà con đây, và xin Chúa giáng phúc cho con!”18 Ngày ấy là ngày vui cho mọi người Do-thái ở Ni-ni-vê.19 Hai ông A-khi-ca và Na-bát, cháu ông Tô-bít, cũng vui mừng đến nhà thăm ông.