I. Ngũ Thư
II. Các Sách Lịch Sử
06. Sách Giô-suê
07. Sách Thủ Lãnh
08. Sách Rút
09. Sách Sa-mu-en 1
10. Sách Sa-mu-en 2
11. Sách Các Vua 1
12. Sách Các Vua 2
13. Sách Sử Biên 1
14. Sách Sử Biên 2
15. Sách Ét-ra
16. Sách Nơ-khe-mi-a
17. Sách Tô-bi-a
18. Sách Giu-đi-tha
19. Sách Ét-te
20. Sách Ma-ca-bê 1
21. Sách Ma-ca-bê 2
III. Các Sách Giáo Huấn
22. Sách Gióp
23. Sách Thánh Vịnh
24. Sách Châm Ngôn
25. Sách Giảng Viên
26. Sách Diễm Ca
27. Sách Khôn Ngoan
28. Sách Huấn Ca
IV. Các Sách Ngôn Sứ
31. Sách Ai Ca
32. Sách Ba-rúc
Chương 8
2. VẤN ĐỀ THỊT CÚNG
Nguyên tắc
1 Về vấn đề thịt cúng, đã rõ là tất cả chúng ta đều hiểu biết. Sự hiểu biết đó sinh lòng kiêu ngạo, còn lòng bác ái thì xây dựng.2 Ai tưởng mình hiểu biết điều gì, thì chưa hẳn là đã hiểu biết như phải hiểu biết.3 Ai yêu mến Thiên Chúa, thì được Người biết đến.4 Vậy, về việc ăn thịt cúng, chúng ta biết rằng ngẫu tượng chẳng là gì trên thế gian, và cũng chẳng có thần nào ngoài Thiên Chúa độc nhất.5 Thật thế, mặc dầu người ta cho là có những thần ở trên trời hay dưới đất -quả thực, thần cũng lắm mà chúa cũng nhiều-,6 nhưng đối với chúng ta, chỉ có một Thiên Chúa là Cha, Đấng tạo thành vạn vật và là cùng đích của chúng ta; và cũng chỉ có một Chúa là Đức Giê-su Ki-tô, nhờ Người mà vạn vật được tạo thành, và nhờ Người mà chúng ta được hiện hữu.
Xét theo đức ái
7 Nhưng không phải mọi người đều hiểu biết như vậy đâu! Có một số người từ trước đến nay đã quen thờ ngẫu tượng, nên khi ăn các thức ấy thì cứ tưởng làm như vậy là ăn của cúng; và lương tâm yếu đuối của họ đã ra ô uế.8 Không phải của ăn làm cho chúng ta được gần Thiên Chúa. Không ăn những thứ đó, chúng ta chẳng thiệt; mà có ăn, cũng chẳng lợi gì.9 Nhưng hãy coi chừng kẻo sự tự do của anh em nên dịp cho những người yếu đuối sa ngã.10 Thật vậy, nếu có ai thấy bạn là người hiểu biết mà lại ngồi dự tiệc trong đền trong miếu, thì lương tâm của người yếu đuối ấy lại chẳng dựa vào đó mà ăn của cúng sao?11 Thế là sự hiểu biết của bạn làm hư mất một người yếu đuối, một người anh em mà Đức Ki-tô đã chịu chết để cứu chuộc!12 Như vậy, phạm đến anh em và làm thương tổn lương tâm yếu đuối của họ là phạm đến Đức Ki-tô!13 Vì thế, nếu của ăn mà làm cớ cho anh em tôi sa ngã, thì tôi sẽ không bao giờ ăn thịt nữa, để khỏi làm cớ cho anh em tôi sa ngã.