1 “Thời đó, Mi-ca-en sẽ đứng lên. Người là vị chỉ huy tối cao, là đấng vẫn thường che chở dân ngươi. Đó sẽ là thời ngặt nghèo chưa từng thấy, từ khi có các dân cho đến bấy giờ. Thời đó, dân ngươi sẽ thoát nạn, nghĩa là tất cả những ai được ghi tên trong cuốn sách của Thiên Chúa.
Sống lại và thưởng phạt
2 “Trong số những kẻ an nghỉ trong bụi đất, nhiều người sẽ trỗi dậy: người thì để hưởng phúc trường sinh, kẻ thì để chịu ô nhục và bị ghê tởm muôn đời.3 Các hiền sĩ sẽ chói lọi như bầu trời rực rỡ, những ai làm cho người người nên công chính, sẽ chiếu sáng muôn đời như những vì sao.
4 Phần ngươi, Đa-ni-en, hãy giấu những lời này, hãy niêm cuốn sách lại cho đến thời cùng tận. Bấy giờ nhiều người sẽ đọc, và được hiểu biết thêm.”
Lời sấm được niêm phong
5 Tôi là Đa-ni-en, tôi nhìn xem, thì này: hai người khác đứng hai bên bờ sông, một người bên này, một người bên kia.6 Một trong hai người nói với người kia mặc áo vải gai đứng trên mặt sông: “Cho đến bao giờ những điều kỳ lạ ấy mới chấm dứt?”7 Tôi nghe tiếng nói của người mặc áo vải gai đứng trên mặt sông. Người ấy giơ tay phải, tay trái lên trời mà thề nhân danh Đấng Hằng Sống: “Cho đến một thời, hai thời và nửa thời. Khi nào sức mạnh của dân thánh hết bị bẻ gãy, thì tất cả các điều ấy cũng sẽ hoàn tất.”8 Tôi nghe mà không hiểu. Tôi liền nói: “Thưa ngài, cuối cùng những điều ấy sẽ như thế nào?”9 Người đáp: “Không sao, Đa-ni-en, những lời ấy được giữ kín và niêm phong cho đến thời cùng tận.10 Nhiều kẻ sẽ được thanh luyện, tẩy trắng và thử bằng lửa. Ác nhân tiếp tục làm điều ác và không ai trong họ sẽ hiểu, còn hiền sĩ thì sẽ hiểu.11 Từ thời lễ thường tiến bị bãi và đồ ghê tởm khốc hại được đặt lên, sẽ có một ngàn hai trăm chín mươi ngày.12 Phúc thay ai kiên tâm chờ đợi suốt một ngàn ba trăm ba mươi lăm ngày.13 Phần ngươi, hãy đi cho tới cùng. Ngươi sẽ được an nghỉ, rồi sẽ đứng lên lãnh phần dành cho ngươi khi thời gian chấm dứt.”
Gr 30,7; Ge 2,2; Mt 24,21
2 Mcb 7,9; Ed 37,10; Ga 5,28-29
Đn 11,33.35; Mt 13,43; 1 Cr 15,41-42
Đn 4,31; 6,27; Hc 18,1; Kh 1,18; 10,5-6
s. Thời ngặt nghèo chỉ thời gian xảy ra một tai họa trầm trọng. Cơn khủng hoảng đạt tới cực điểm chính vào lúc sắp xảy ra cuộc giải thoát. Tai họa đó có thể là những xáo trộn về mặt chính trị nổi lên dữ dội tại Pa-lét-tin sau cái chết của vua An-ti-ô-khô IV và dưới thời ông Giô-na-than (x. 1 Mcb 9,27).
t. Đây là lời khẳng định sớm nhất về sự sống lại cá nhân. Phúc trường sinh (ds: sự sống đời đời): từ này xuất hiện lần đầu tiên ở đây.
u. Các hiền sĩ có thể chỉ những người được nói đến trong 11,32 (những con dân nhận biết Thiên Chúa của mình) hoặc những vị lãnh đạo tinh thần của dân đã gìn giữ họ trong đức tin chân thật. Có lẽ phải hiểu những ai làm cho người nên công chính (x. 11,33a) như những người dạy cho dân biết sống công chính trong giai đoạn gian nan thử thách.
v. Đn 12,5-13 là một đoạn thêm vào 10,1–12,4. Có thể tác giả của 12,5-13 cũng là người đã soạn thảo các đoạn 9,1-3.21-27 và đã ghép đoạn 8,13-14.16. 26a.27b vào đoạn nói về con cừu đực và con dê đực (8,3-12.15.17-25.26b-27a).
y. Về lệnh phải giữ bí mật: x. 8,26; 12,4.
a. Lời này ám chỉ đến cuộc bách hại (x. 11,35).
d. Đn đưa ra bốn con số khác nhau liên quan đến thời cùng tận (dựa vào Kh 11,2-9 để tính một năm có ba trăm sáu mươi ngày): 1) hai nghìn ba trăm chiều và sáng (8,14) = một ngàn một trăm năm mươi ngày = ba năm + bảy mươi ngày = thời gian trong đó người Do-thái phải ngưng tế tự từ mùa thu năm 167 cho đến ngày 14 tháng 12 năm 164; 2) một thời, hai thời và nửa thời (7,25; 12,7) = ba năm rưỡi = một ngàn hai trăm sáu mươi ngày; 3) một ngàn hai trăm chín mươi ngày (12,11) = ba năm rưỡi + một tháng; 4) một ngàn ba trăm ba mươi lăm ngày (12,12) = một ngàn hai trăm chín mươi ngày + một tháng rưỡi = ba năm tám tháng rưỡi. Các học giả đều nói: chưa có câu trả lời thỏa đáng cho các con số khác nhau vừa kể.