Phụng Vụ Lời Chúa Ngày 19/05/2025
Bài Đọc 1 – Cv 14,5-18:
5 Hồi ấy, tại I-cô-ni-ô, những người ngoại và những người Do-thái, cùng với các thủ lãnh của họ, mưu toan làm nhục và ném đá ông Phao-lô và ông Ba-na-ba.6 Biết thế, hai ông lánh sang các thành miền Ly-cao-ni-a là Lýt-ra, Đéc-bê và các vùng phụ cận;7 và tại đó các ông tiếp tục loan báo Tin Mừng.
8 Tại Lýt-ra, có một người bại hai chân ngồi đó; anh ta bị què từ khi lọt lòng mẹ, chưa hề đi được bước nào.9 Anh nghe ông Phao-lô giảng. Ông nhìn thẳng vào anh và thấy anh có lòng tin để được cứu chữa,10 thì lớn tiếng nói: “Anh trỗi dậy đi, hai chân đứng thẳng!” Anh đứng phắt dậy và đi lại được.
11 Thấy việc ông Phao-lô làm, đám đông hô lên bằng tiếng Ly-cao-ni-a: “Thần linh mặc lốt người phàm đã xuống với chúng ta!”12 Họ gọi ông Ba-na-ba là thần Dớt, ông Phao-lô là thần Héc-mê, vì ông là người phát ngôn.13 Thầy tư tế đền thờ thần Dớt ở ngoại thành đem bò và vòng hoa đến trước cổng thành, và cùng với đám đông, muốn dâng lễ tế.14 Nghe biết được, hai tông đồ Ba-na-ba và Phao-lô xé áo mình ra, xông vào đám đông mà kêu lên:15 “Hỡi các bạn, các bạn làm gì thế này? Chúng tôi đây cũng chỉ là người phàm, cùng thân phận với các bạn. Chúng tôi loan Tin Mừng cho các bạn, là hãy bỏ những cái hão huyền này đi, mà trở lại cùng Thiên Chúa hằng sống, Đấng đã tạo thành trời đất với biển khơi cùng muôn loài trong đó.16 Trong những thế hệ đã qua, Người để cho muôn dân đi theo đường lối của họ.17 Tuy vậy Người không ngừng làm chứng cho mình, khi thi ân giáng phúc, ban mưa từ trời và mùa màng sung túc cho các bạn, và cho các bạn được no lòng, được an vui.”18 Nói vậy mà hai ông vẫn còn phải vất vả mới can được đám đông không dâng lễ tế cho hai ông.
Tin Mừng – Ga 14,21-26:
21 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng: “Ai có và giữ các điều răn của Thầy, người ấy mới là kẻ yêu mến Thầy. Mà ai yêu mến Thầy, thì sẽ được Cha của Thầy yêu mến. Thầy sẽ yêu mến người ấy, và sẽ tỏ mình ra cho người ấy.”
22 Ông Giu-đa, không phải Giu-đa Ít-ca-ri-ốt, nói với Đức Giê-su: “Thưa Thầy, tại sao Thầy phải tỏ mình ra cho chúng con, mà không tỏ mình ra cho thế gian?”23 Đức Giê-su đáp: “Ai yêu mến Thầy, thì sẽ giữ lời Thầy. Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy. Cha Thầy và Thầy sẽ đến và ở lại với người ấy.24 Ai không yêu mến Thầy, thì không giữ lời Thầy. Và lời anh em nghe đây không phải là của Thầy, nhưng là của Chúa Cha, Đấng đã sai Thầy.25 Các điều đó, Thầy đã nói với anh em, đang khi còn ở với anh em.26 Nhưng Đấng Bảo Trợ là Thánh Thần Chúa Cha sẽ sai đến nhân danh Thầy, Đấng đó sẽ dạy anh em mọi điều và sẽ làm cho anh em nhớ lại mọi điều Thầy đã nói với anh em.”
Suy Niệm:
“...Đọc kinh cầu nguyện kẻo sa linh hồn. Linh hồn phải giữ linh hồn, đến khi gần chết được lên thiên đàng.” Đó là phần cuối của một bài đồng dao quen thuộc cách đây mấy chục năm. Bài hát này đi kèm với trò chơi thiên đàng hỏa ngục hai bên của trẻ nhỏ.
Thiên đàng là điểm đến tối hậu của đời người Kitô hữu. Nhưng mô tả thiên đàng lại là điều vượt sức con người. Thánh Phaolô đã được nghe những lời khôn tả ở đó, nhưng tiếc là ngài không được phép nói lại (2 Cr 12,4). Đức Giêsu đã dùng hình ảnh bữa tiệc để nói lên bầu khí thiên đàng, nơi có niềm vui, hạnh phúc và sự hiệp thông giữa Thiên Chúa và những người từ bốn phương thiên hạ (Mt 8,11).
Nếu coi thiên đàng là nơi con người được hạnh phúc bên Thiên Chúa, trong một tương quan tình yêu, diện đối diện và vĩnh viễn, thì thiên đàng ấy đã chớm nở ngay từ đời này rồi. Khi yêu Thầy Giêsu, người môn đệ sẽ được Thầy yêu lại. Hơn nữa, chính Chúa Cha cũng yêu mến người ấy (c. 21). Và điều con người không dám mong sẽ xảy ra sau Phục sinh: “Cha Thầy và Thầy sẽ đến với người ấy và sẽ ở lại với người ấy” (c. 23). Thiên đàng bắt đầu với sự trao đổi tình yêu qua lại giữa người môn đệ với Cha và Con. Nơi nào có Thiên Chúa cư ngụ, nơi đó là thiên đàng. Khi Cha và Con đến dựng nhà nơi người môn đệ trung tín, tâm hồn người ấy trở thành thiên đàng. Hạnh phúc đã được nếm cảm trong giây phút hiện tại trước khi được hưởng trọn vẹn trong Nước Thiên Chúa.
Nhưng không phải chỉ có sự hiện diện của Cha và Con, Người môn đệ còn có Thánh Thần ở với và ở trong mình (Ga 14,16-17). Như Cha đã sai Con, nay Cha lại sai Thánh Thần (c. 26). Thánh Thần sẽ là thầy dạy và là người gợi cho các môn đệ nhớ lại và hiểu thấu những gì Đức Giêsu đã làm (x. Ga 2,22; 12,16). Vậy, nơi tâm hồn người môn đệ, có sự hiện diện của cả Ba Ngôi Thiên Chúa. Một thiên đàng nho nhỏ ngay ở đời này!
Muốn cho thiên đàng ấy tồn tại, cần giữ các điều răn của Thầy Giêsu với rất nhiều tình yêu. Hãy yêu bằng hành động hơn là bằng cảm xúc và để cho tình yêu Giêsu chi phối mọi chi tiết của đời ta.
Cha Antôn Nguyễn Cao Siêu S.J.