Phụng Vụ Lời Chúa Ngày 19/10/2025


Chúa Nhật 29 Thường Niên

Bài Đọc 1Xh 17,8-13:


8 Hồi đó, quân A-ma-lếch đến đánh Ít-ra-en tại Rơ-phi-đim.9 Ông Mô-sê bảo ông Giô-suê: “Anh hãy chọn một số người, và ngày mai ra đánh A-ma-lếch. Còn tôi, tôi sẽ đứng trên đỉnh đồi, tay cầm cây gậy của Thiên Chúa.”10 Ông Giô-suê làm như ông Mô-sê đã bảo: ông đã giao chiến với A-ma-lếch, còn các ông Mô-sê, A-ha-ron và Khua thì lên đỉnh đồi.11 Khi nào ông Mô-sê giơ tay lên, thì dân Ít-ra-en thắng thế; còn khi ông hạ tay xuống, thì A-ma-lếch thắng thế.12 Nhưng ông Mô-sê mỏi tay, nên người ta lấy một hòn đá kê cho ông ngồi, còn ông A-ha-ron và ông Khua thì đỡ tay ông, mỗi người một bên.

Nhờ vậy, tay ông Mô-sê cứ giơ lên được mãi, cho đến khi mặt trời lặn.13 Ông Giô-suê đã dùng lưỡi gươm đánh bại A-ma-lếch và dân của ông ta.

Bài Đọc 22 Tm 3,14–4,2:


314 Anh thân mến, anh hãy giữ vững những gì anh đã học được và đã tin chắc. Anh biết anh đã học với những ai.15 Và từ thời thơ ấu, anh đã biết Sách Thánh, sách có thể dạy anh nên người khôn ngoan để được ơn cứu độ, nhờ lòng tin vào Đức Ki-tô Giê-su.16 Tất cả những gì viết trong Sách Thánh đều do Thiên Chúa linh hứng, và có ích cho việc giảng dạy, biện bác, sửa dạy, giáo dục, để trở nên công chính.17 Nhờ vậy, người của Thiên Chúa nên thập toàn, và được trang bị đầy đủ để làm mọi việc lành.

41 Trước mặt Thiên Chúa và Đức Ki-tô Giê-su, Đấng sẽ phán xét kẻ sống và kẻ chết, Đấng sẽ xuất hiện và nắm vương quyền, tôi tha thiết khuyên anh:2 hãy rao giảng lời Chúa, hãy lên tiếng, lúc thuận tiện cũng như lúc không thuận tiện; hãy biện bác, ngăm đe, khuyên nhủ, với tất cả lòng nhẫn nại và chủ tâm dạy dỗ.

Tin MừngLc 18,1-8:


1 Khi ấy, Đức Giê-su kể cho các môn đệ dụ ngôn sau đây, để dạy các ông phải cầu nguyện luôn, không được nản chí.2 Người nói: “Trong thành kia, có một ông quan tòa. Ông ta chẳng kính sợ Thiên Chúa, mà cũng chẳng coi ai ra gì.3 Trong thành đó, cũng có một bà góa. Bà này đã nhiều lần đến thưa với ông: ‘Đối phương tôi hại tôi, xin ngài minh xét cho.’4 Một thời gian khá lâu, ông không chịu. Nhưng cuối cùng, ông ta nghĩ bụng: ‘Dầu rằng ta chẳng kính sợ Thiên Chúa, mà cũng chẳng coi ai ra gì,5 nhưng mụ góa này quấy rầy mãi, thì ta xét xử cho rồi, kẻo mụ ấy cứ đến hoài, làm ta nhức đầu nhức óc’.”

6 Rồi Chúa nói: “Anh em nghe quan tòa bất chính ấy nói đó!7 Vậy chẳng lẽ Thiên Chúa lại không minh xét cho những kẻ Người đã tuyển chọn, ngày đêm hằng kêu cứu với Người sao? Lẽ nào Người bắt họ chờ đợi mãi?8 Thầy nói cho anh em biết, Người sẽ mau chóng minh xét cho họ. Nhưng khi Con Người ngự đến, liệu Người còn thấy lòng tin trên mặt đất nữa chăng?”

Suy Niệm:


Người tín hữu dễ mất đức tin khi họ xin những điều rất bình thường tự nhiên mà không được Chúa nhậm lời. Họ mất đức tin, vì nếu Thiên Chúa có thật, hẳn Ngài phải giải thoát họ khỏi cảnh cùng khốn, và giúp họ thắng được kẻ áp bức bạo tàn. Nếu Ngài thật sự là Đấng yêu thương và toàn năng, Ngài không thể để kẻ dữ tha hồ tác oai tác quái. Chúa Giêsu biết lòng tin con người mong manh, nên Ngài đã kể dụ ngôn sau đây để minh họa.

Có hai nhân vật trong cùng một thành phố, một ông quan tòa bất chính và một bà góa. Quan tòa bất chính vì không có hai điều quan trọng và cần thiết cho chức vụ của ông, đó là kính sợ Thiên Chúa và tôn trọng con người. Bà góa vốn là người thấp cổ bé miệng trong xã hội, bà không còn người chồng để tựa nương, nên bà dễ bị chèn ép và đối xử bất công. Nhưng bà góa trong dụ ngôn này lại rất kiên quyết. Bà đã làm đơn để kiện người làm hại mình. Nhiều lần, bà đi gặp thẳng quan tòa, đòi ông phải giải quyết vụ việc. Quan tòa có vẻ không để tâm đến chuyện này. Ông cứ lần lữa một thời gian khá lâu. Nhưng cuối cùng, ông quyết định sẽ xử lý ổn thỏa, đơn giản vì ông không muốn bị bà quấy rầy nữa, và cũng không muốn chịu những hậu quả tồi tệ.

Như thế, dụ ngôn trên đã có một cái kết tốt đẹp, nhưng ta vẫn phải tiếp tục suy nghĩ về ý nghĩa của nó. Đức Giêsu có lúc đã ví chuyện Ngài đến như kẻ trộm, nghĩa là đến bất ngờ, không báo trước. Bây giờ Ngài lại dùng hình ảnh ông quan tòa bất chính để nói về Thiên Chúa là Đấng Công Chính. Có nét giống nhau giữa Thiên Chúa và ông quan tòa. Cả hai đều lo việc xét xử, đều phải lắng nghe người ta đến kêu oan. Công việc của cả hai là đem lại sự công bằng, người có tội bị trừng phạt, người bị hại được đền bù. Thiên Chúa và ông quan tòa còn có điểm chung khác: cả hai đều bắt người ta phải chờ lâu. Ông quan tòa từ chối việc minh xét cho bà góa. Thiên Chúa cũng trì hoãn việc minh xét cho những kẻ được Người tuyển chọn. Cuối cùng, ông quan tòa quyết định giúp bà góa, còn Thiên Chúa có minh xét cho con người không?

Nhìn vào thế giới hôm nay, có bao tiếng kêu xin tương tự như tiếng nài nỉ của bà góa. Bao phụ nữ hôm nay phải chịu những bất công. Có những người bị lạm dụng mà không dám mở miệng. Ở một số nước, phụ nữ không được đi học, đi làm. Nhiều người vợ bị bạo hành trong gia đình, và sống như cái bóng trong chế độ gia trưởng. Họ đã kêu lên Chúa trong thời gian lâu dài, kêu cả ngày lẫn đêm, nhưng chẳng thấy Ngài đáp lại.

“Nhưng khi Con Người ngự đến, liệu Người còn thấy lòng tin trên mặt đất nữa chăng?” Đó là câu kết của bài Phúc Âm hôm nay, một câu kết có phần bi quan từ chính Chúa Giêsu. Chúa Giêsu như tự hỏi xem vào ngày Ngài trở lại, có còn ai tin vào Ngài không, hay nản lòng tuyệt vọng. Như bà góa, chúng ta kiên trì tin tưởng cầu xin Chúa cứu chúng ta cho khỏi sự dữ và thần dữ. Nhưng chúng ta không được bịt tai trước tiếng kêu cứu của con người hôm nay. Chúng ta biết mình phải chịu trách nhiệm trước mọi bất công, chiến tranh, đói nghèo trên mặt đất.

Cha Antôn Nguyễn Cao Siêu S.J.