Phụng Vụ Lời Chúa Ngày 23/01/2026
Bài Đọc 1 – 1 Sm 24,3-21:
3 Hôm đó, vua Sa-un lấy trong toàn thể Ít-ra-en ba ngàn quân tinh nhuệ, và lên đường để tìm bắt ông Đa-vít và người của ông, ở phía đông các Mỏm Đá Sơn Dương.4 Vua đến các bãi quây chiên dê bên đường. Ở đó có một cái hang và vua Sa-un vào đó để đi việc cần. Ông Đa-vít và người của ông đang ngồi ở cuối hang.5 Người của ông Đa-vít nói với ông: “Đây là ngày Đức Chúa phán với ông: ‘Này ta trao kẻ thù của ngươi vào tay ngươi, ngươi sẽ đối xử với nó thế nào tùy ý.’” Ông Đa-vít đứng dậy và cắt vạt áo khoác của vua Sa-un.6 Sau đó, ông Đa-vít áy náy trong lòng vì đã cắt vạt áo của vua Sa-un.7 Ông bảo người của ông: “Xin Đức Chúa đừng để tôi làm điều này cho chúa thượng của tôi, đấng Đức Chúa đã xức dầu tấn phong, đó là xin Đức Chúa đừng để tôi tra tay hại vua, vì người là đấng Đức Chúa đã xức dầu tấn phong.”8 Nhờ những lời ấy, ông Đa-vít đã ngăn chặn người của ông, không để cho họ xông vào vua Sa-un.
Vua Sa-un đứng lên, ra khỏi hang và lên đường.9 Sau đó, ông Đa-vít cũng đứng lên, ra khỏi hang và kêu đằng sau vua Sa-un rằng: “Thưa đức vua là chúa thượng con!” Vua Sa-un ngoái lại đằng sau. Ông Đa-vít sấp mặt sát đất mà lạy.10 Ông Đa-vít nói với vua Sa-un: “Tại sao cha lại nghe lời người ta nói rằng Đa-vít đang tìm cách hại cha?11 Hôm nay đây, chính mắt cha thấy Đức Chúa đã trao cha vào tay con, hôm nay, trong hang; người ta nói đến chuyện giết cha, nhưng con đã thương hại cha và nói: ‘Tôi sẽ không tra tay hại chúa thượng tôi, vì người là đấng Đức Chúa đã xức dầu tấn phong.’12 Thưa cha, xin nhìn xem, vâng, xin nhìn xem vạt áo choàng của cha trong tay con. Vì con đã cắt áo choàng của cha và không giết cha, thì xin cha biết và thấy cho rằng tay con không làm điều ác, điều lỗi, và con đã không phạm tội hại cha, trong khi cha mưu toan lấy mạng sống con.13 Xin Đức Chúa phân xử giữa con và cha, và xin Đức Chúa phạt cha để trả thù cho con, nhưng tay con sẽ không đụng đến cha.14 Như tục ngữ người xưa có nói: ‘Điều ác từ kẻ ác mà ra’, nên tay con sẽ không đụng đến cha.15 Đức vua Ít-ra-en đã ra trận để đánh ai? Cha đuổi theo ai? Một con chó chết! Một con bọ chét!16 Đức Chúa sẽ là trọng tài, Người sẽ phân xử giữa con và cha. Xin Người nhìn xem và biện hộ cho con, xin Người phân xử để con thoát khỏi tay cha!”
17 Khi ông Đa-vít nói với vua Sa-un những lời đó xong, thì vua Sa-un hỏi: “Đa-vít con cha, có phải tiếng của con đấy không?” Rồi vua Sa-un òa lên khóc.18 Vua nói với ông Đa-vít: “Con công chính hơn cha, vì con xử tốt với cha, còn cha thì xử ác với con.19 Hôm nay con đã tỏ ra là con làm điều tốt cho cha, vì Đức Chúa đã nộp cha vào tay con, mà con đã không giết cha.20 Có ai gặp kẻ thù của mình mà cứ để nó đi yên lành không? Xin Đức Chúa thưởng con vì điều tốt con làm cho cha hôm nay.21 Giờ đây cha biết rằng: chắc chắn con sẽ làm vua, và vương quyền Ít-ra-en sẽ vững mãi trong tay con.”
Tin Mừng – Mc 3,13-19:
13 Khi ấy, Đức Giê-su lên núi và gọi những kẻ Người muốn. Các ông đến với Người.14 Người lập Nhóm Mười Hai, để các ông ở với Người, và để Người sai các ông đi rao giảng,15 với quyền trừ quỷ.16 Người lập Nhóm Mười Hai gồm có: ông Si-môn -Người đặt tên là Phê-rô-,17 ông Gia-cô-bê con ông Dê-bê-đê, và ông Gio-an em ông Gia-cô-bê -Người đặt tên cho hai ông là Bô-a-nê-ghê, nghĩa là con của thiên lôi-,18 rồi đến các ông An-rê, Phi-líp-phê, Ba-tô-lô-mê-ô, Mát-thêu, Tô-ma, Gia-cô-bê con ông An-phê, Ta-đê-ô, Si-môn thuộc nhóm Nhiệt Thành,19 và Giu-đa Ít-ca-ri-ốt là chính kẻ nộp Người.
Suy Niệm:
Thông thường, ở xã hội Do Thái, người môn đệ đi tầm sư học đạo. Còn Thầy Giêsu lại đi “gọi” học trò. Thầy muốn lập một nhóm học trò ruột, hết sức gần gũi với mình. Những người Thầy muốn, Thầy đã gọi họ lại. Và họ đã đáp lời mà đến với vị Thầy đang ở trên núi. Như thế, sáng kiến thì bắt nguồn từ Thầy, còn đáp lại là điều con người cần thực hiện.
Thầy Giêsu muốn lập một nhóm mười hai môn đệ. Có thể vì Thầy nhớ đến mười hai chi tộc Ítraen ngày xưa. Mục đích của nhóm Mười Hai này là ở với Thầy và được Thầy sai đi. “Ở với” là chuyện ưu tiên, và cũng là chuyện dễ bị xao lãng. “Ở với” là có tương quan thân thiết và thường xuyên với Thầy. “Ở với” là chia sẻ cuộc sống ăn ở, đói no, thành công, thất bại. Khi ở với Thầy Giêsu, người môn đệ hiểu Thầy sâu xa và gắn bó với Thầy. Khi các môn đệ đến với và ở với Thầy Giêsu, họ như được tách ra khỏi đám đông. Sau này, khi tìm người thay thế Giuđa phản bội, Phêrô đòi đó phải là người đã sống với Thầy Giêsu ngay từ đầu (x. Cv 1,22).
“Ở với” nằm trong định nghĩa về người môn đệ của Thầy Giêsu. Nhưng đó không phải là điểm dừng. Ở lại với Chúa là để được sai đến với con người. Được tách ra khỏi đám đông chính là để được sai đến với đám đông, trong tư cách của người đã được mắt thấy tai nghe Thầy Giêsu. Người môn đệ được sai sẽ được phép làm những việc y hệt như Thầy: rao giảng Tin Mừng và trừ quỷ nhằm phục vụ con người. Chẳng những họ làm việc như Thầy, họ còn làm việc của Thầy và với Thầy. Không ở với thì cũng chẳng được sai đi, và cũng không đủ sức để được sai. Nhưng ở với là để có ngày được sai đi, mà sai đi thì vẫn luôn ở với.
Kitô hữu là người được gọi để ở với Chúa Giêsu và được Ngài sai đi. Cuộc sống xao động hôm nay có vẻ làm ta quên ở với Chúa và rơi vào tình trạng nghiện việc. Chính vì thế, công việc ta làm không đem lại hiệu quả thực sự và lâu bền. Hãy ở với Giêsu mỗi ngày 15 phút, bạn sẽ thấy mọi sự thay đổi.
Cha Antôn Nguyễn Cao Siêu S.J.