Phụng Vụ Lời Chúa Ngày 24/01/2026
Thánh Phanxicô de Sales, Giám Mục, Tiến Sĩ Hội Thánh, lễ nhớ
Bài Đọc 1 – 2 Sm 1,1-4.11-12.19.23-27:
1 Hôm đó, ông Đa-vít đánh thắng người A-ma-lếch trở về, và ở lại Xích-lắc hai ngày.2 Qua ngày thứ ba, có một người từ trại, từ bên vua Sa-un đến, áo quần xé rách, đầu thì rắc đất. Khi đến gần ông Đa-vít, anh ta sấp mình xuống đất và sụp lạy.3 Ông Đa-vít hỏi anh: “Anh từ đâu đến?” Anh trả lời: “Tôi đã chạy thoát từ trại Ít-ra-en.”4 Ông Đa-vít nói với anh: “Chuyện gì đã xảy ra? Kể lại cho tôi đi!” Anh nói: “Dân đã bỏ chiến trường mà chạy trốn; nhiều người trong dân tử trận, cả vua Sa-un và con vua là ông Giô-na-than cũng đã chết.”
11 Ông Đa-vít nắm lấy áo mình mà xé ra, tất cả những người ở với ông cũng vậy.12 Họ cử hành tang lễ, khóc lóc và ăn chay cho đến chiều để tỏ lòng thương tiếc vua Sa-un và ông Giô-na-than, con vua, thương tiếc dân Đức Chúa và nhà Ít-ra-en, vì những người này đã ngã gục dưới lưỡi gươm. Bấy giờ ông Đa-vít nói:
19 “Hỡi Ít-ra-en, trên các đồi của ngươi,
những người con ưu tú đã bỏ mình.
Than ôi! Anh hùng nay ngã gục!
23 Sa-un và Giô-na-than,
ôi những con người dễ thương, dễ mến,
sống chẳng xa nhau, chết cũng chẳng rời,
nhanh hơn chim bằng, mạnh hơn sư tử!
24 Thiếu nữ Ít-ra-en hỡi, hãy khóc Sa-un,
người đã mặc cho các cô vải điều lộng lẫy,
đính trên áo các cô đồ trang sức bằng vàng.
25 Than ôi! Các anh hùng đã ngã gục giữa lúc giao tranh!
Trên các đồi của ngươi, Giô-na-than đã bỏ mình!
26 Giô-na-than, anh hỡi, lòng tôi se lại vì anh!
Tôi thương anh biết mấy!
Tình anh đối với tôi thật diệu kỳ hơn cả tình nhi nữ.
27 Than ôi! Anh hùng nay ngã gục, võ khí đã tan tành!”
Tin Mừng – Mc 3,20-21:
20 Khi ấy, Đức Giê-su cùng với các môn đệ trở về nhà, và đám đông lại kéo đến, nên Người và các môn đệ không sao ăn uống được.21 Thân nhân của Người hay tin ấy, liền đi bắt Người, vì họ nói rằng Người đã mất trí.
Suy Niệm:
Bài Tin Mừng hôm nay thật là ngắn, chỉ gồm có hai câu. Nhưng câu chuyện kể lại có thể làm chúng ta bối rối. Đức Giêsu đã gặp sự chống đối từ phía các kinh sư và người Pharisêu. Bây giờ, Ngài lại gặp sự hiểu lầm từ phía những thân nhân, trong đó, có thể có thân mẫu của Ngài (x. Mc 3,31).
Khi Đức Giêsu và các môn đệ trở về nhà ở Caphácnaum, đám đông lại kéo đến. Nhu cầu thật lớn lao và thúc bách khiến cả nhóm không thể nào có giờ ăn. Thân nhân của Ngài nghe tin ấy thì hốt hoảng. Có lẽ họ đã đi từ làng quê Nadarét đến để gặp Đức Giêsu. Họ nghĩ Ngài bị mất trí và muốn lôi Ngài về lại quê nhà. Họ sẵn sàng dùng sức mạnh để ép Đức Giêsu phải đi.
Kể cũng lạ, nếu họ chỉ dựa vào chuyện Đức Giêsu không ăn để vội vã kết luận là Ngài mất trí. Các thân nhân chẳng để ý đến chuyện đám đông chạy đến với Ngài để được trừ quỷ, được chữa bệnh và để được nghe giảng. Làm sao một người mất trí có thể làm được những việc như thế? Xem ra, họ không hiểu mấy về con người và sứ mạng của Đức Giêsu.
Thật ra, dưới mắt của các thân nhân, Đức Giêsu có những điều chẳng bình thường chút nào. Ngài đã không lập gia đình như những thanh niên khác. Ngài đã bỏ nghề thợ mộc ở Nadarét để lang thang khắp đó đây. Dù không phải là người học thức, Ngài đã chiêu tập một nhóm môn đệ chủ yếu là dân đánh cá, đã giao du với những hạng người nên tránh, đã dám đụng độ với các kinh sư, và bây giờ, Ngài đang mê mệt với một đám đông cuồng nhiệt theo Ngài. Họ tự hỏi ông Giêsu, người thân của họ, có vấn đề gì về tâm lý không, có rơi vào tình trạng hoang tưởng tự cao không.
Chúng ta cần nhiều thời gian để hiểu được sự “mất trí” của Đức Giêsu. Quan hệ máu mủ có khi lại cản trở việc nhận ra Ngài là ai. Đức Giêsu bao giờ cũng vượt trên những gì chúng ta thường nghĩ. Cần thấy được sự khôn ngoan và lòng nhân hậu của Thiên Chúa nơi sự “mất trí” và điên rồ của Đức Giêsu trên thập giá (1 Cr 1,18).
Cha Antôn Nguyễn Cao Siêu S.J.