Phụng Vụ Lời Chúa Ngày 27/05/2025
Thánh Augustinô thành Canterbury, Giám Mục
Bài Đọc 1 – Cv 16,22-34:
22 Hồi ấy, đám đông ở Phi-líp-phê nổi lên chống ông Phao-lô và ông Xi-la. Các quan tòa, sau khi đã cho lột áo hai ông, thì ra lệnh đánh đòn.23 Khi đã đánh nhừ tử, họ tống hai ông vào ngục, và truyền cho viên cai ngục phải canh giữ cẩn thận.24 Được lệnh đó, người này tống hai ông vào phòng giam sâu nhất và cùm chân lại.
25 Vào quãng nửa đêm, ông Phao-lô và ông Xi-la hát thánh ca cầu nguyện với Thiên Chúa; các người tù nghe hai ông hát.26 Bỗng nhiên có động đất mạnh, khiến nền móng nhà tù phải rung chuyển. Ngay lúc đó, tất cả các cửa mở toang và xiềng xích của mọi người buột tung ra.27 Viên cai ngục choàng dậy và thấy các cửa ngục mở toang, liền rút gươm định tự tử, vì tưởng rằng các người tù đã trốn đi.28 Nhưng ông Phao-lô lớn tiếng bảo: “Ông chớ hại mình làm chi: chúng tôi còn cả đây mà!”
29 Viên cai ngục bảo lấy đèn, nhảy bổ vào, run rẩy sấp mình dưới chân ông Phao-lô và ông Xi-la,30 rồi đưa hai ông ra ngoài và nói: “Thưa các ngài, tôi phải làm gì để được cứu độ?”31 Hai ông đáp: “Hãy tin vào Chúa Giê-su, thì ông và cả nhà sẽ được cứu độ.”32 Hai ông liền giảng lời Chúa cho viên cai ngục cùng mọi người trong nhà ông ấy.33 Ngay lúc đó, giữa ban đêm, viên cai ngục đem hai ông đi, rửa các vết thương, và lập tức ông ấy được chịu phép rửa cùng với tất cả người nhà.34 Rồi ông ấy đưa hai ông lên nhà, dọn bàn ăn. Ông và cả nhà vui mừng vì đã tin Thiên Chúa.
Tin Mừng – Ga 16,5-11:
5 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng: “Bây giờ Thầy đến cùng Đấng đã sai Thầy, và không ai trong anh em hỏi: ‘Thầy đi đâu?’6 Nhưng vì Thầy nói ra các điều ấy, nên lòng anh em tràn ngập ưu phiền.7 Song, Thầy nói thật với anh em: Thầy ra đi thì có lợi cho anh em. Thật vậy, nếu Thầy không ra đi, Đấng Bảo Trợ sẽ không đến với anh em; nhưng nếu Thầy đi, Thầy sẽ sai Đấng ấy đến với anh em.8 Khi Người đến, Người sẽ chứng minh rằng thế gian sai lầm về tội lỗi, về sự công chính và việc xét xử:9 về tội lỗi: vì chúng không tin vào Thầy;10 về sự công chính: vì Thầy đến cùng Chúa Cha, và anh em không còn thấy Thầy nữa;11 về việc xét xử: vì Thủ lãnh thế gian này đã bị xét xử rồi.”
Suy Niệm:
Người Pháp vẫn thường nói: ra đi là chết một chút. Cuộc chia ly nào cũng đem lại những mất mát buồn phiền. Khi biết mình sắp phải chia tay Thầy, các môn đệ cũng không tránh khỏi tâm trạng đó (c. 6). Gần ba năm sống bên Thầy, tuy ngắn ngủi nhưng có bao nhiêu kỷ niệm. “Bây giờ, Thầy đến cùng Đấng đã sai Thầy” (c. 5). Thầy Giêsu đã an ủi họ bằng cách nói rằng mình ra đi để dọn chỗ cho họ. Rồi Thầy trò lại được chung sống bên nhau (Ga 14,1-3). Chuyện Thầy về với Cha lẽ ra phải làm họ vui sướng, vì Thầy được Cha tôn vinh (Ga 14,28).
Nhưng lý do chính khiến Thầy ra đi là nhằm mang lại lợi ích cho môn đệ. “Nếu Thầy không ra đi, Đấng Bảo Trợ sẽ không đến với anh em; nhưng nếu Thầy đi, Thầy sẽ sai Đấng ấy đến với anh em” (c. 7). Rõ ràng, sau khi Đức Giêsu chết, phục sinh, hiện ra nhiều lần và lên trời, sau khi các môn đệ không còn thấy Ngài nữa, thì Đấng Bảo Trợ bắt đầu đóng một vai trò quan trọng. Đấng Bảo Trợ là Thánh Thần sẽ làm công việc của một người Thầy. “Đấng đó sẽ dạy anh em mọi điều và sẽ làm cho anh em nhớ lại mọi điều Thầy đã nói với anh em” (Ga 14, 26). Thầy Thánh Thần giúp ta hiểu được và đến được với Thầy Giêsu. Thánh Thần như người phụ đạo, tiếp nối việc giảng dạy của Thầy Giêsu. Thánh Thần còn là người làm chứng cho Thầy Giêsu nữa, để các môn đệ cũng can đảm trở nên chứng nhân cho Thầy (Ga 15,26-27).
“Thầy ra đi thì có lợi cho anh em” (c. 7). Khi Đức Giêsu hoàn tất phần công việc Cha giao cho mình (Ga 17,4; 19,30), Ngài chuyển giao mọi việc còn lại cho Thánh Thần là Đấng Bảo Trợ. Ngài tìm điều có lợi hơn cho sự lớn lên của các môn đệ, dù Ngài rất yêu họ và muốn được sống gần họ (Ga 13,1; 17,24). “Thầy sẽ không để anh em mồ côi. Thầy đến cùng anh em” (Ga 14,18). Đức Giêsu đến với môn đệ bằng việc sai Thánh Thần. Đúng là họ sẽ chẳng bao giờ mồ côi, vì họ đã có một Đấng Bảo Trợ.
Lắm khi trong cuộc sống, người Kitô hữu thấy Chúa Kitô như vắng mặt. Buồn chán, thất vọng, xao xuyến, sợ hãi, khô khan chiếm lấy lòng mình. Không phải lúc nào cũng thấy Chúa gần bên, ấm áp và thân thiện. Những lúc khó khăn đó lại có thể là dịp để ta tập yêu Ngài cách nhưng không, tin Ngài chỉ tìm điều có ích hơn cho ta, và kiên nhẫn đợi chờ quà tặng bất ngờ do Ngài gửi đến.
Cha Antôn Nguyễn Cao Siêu S.J.