Phụng Vụ Lời Chúa Ngày 31/10/2025
Bài Đọc 1 – Rm 9,1-5:
1 Thưa anh em, có Đức Ki-tô chứng giám, tôi xin nói sự thật, tôi không nói dối, và lương tâm tôi, được Thánh Thần hướng dẫn, cũng làm chứng cho tôi rằng:2 lòng tôi rất đỗi ưu phiền, và đau khổ mãi không ngơi.3 Quả vậy, giả như vì anh em đồng bào của tôi theo huyết thống, mà tôi có bị nguyền rủa và xa lìa Đức Ki-tô, thì tôi cũng cam lòng.4 Họ là người Ít-ra-en, họ đã được Thiên Chúa nhận làm con, được Người cho thấy vinh quang, ban tặng các giao ước, lề luật, một nền phụng tự và các lời hứa;5 họ là con cháu các tổ phụ; và sau hết, chính Đức Ki-tô, xét theo huyết thống, cũng cùng một nòi giống với họ. Người là Thiên Chúa, Đấng vượt trên mọi sự. Chúc tụng Người đến muôn thuở muôn đời. A-men.
Tin Mừng – Lc 14,1-6:
1 Một ngày sa-bát kia, Đức Giê-su đến nhà một ông thủ lãnh nhóm Pha-ri-sêu để dùng bữa: họ cố dò xét Người.2 Và kìa trước mặt Đức Giê-su, có một người mắc bệnh phù thũng.3 Người lên tiếng nói với các nhà thông luật và những người Pha-ri-sêu: “Có được phép chữa bệnh ngày sa-bát hay không?”4 Nhưng họ làm thinh. Người đỡ lấy bệnh nhân, chữa khỏi và cho về.5 Rồi Người nói với họ: “Ai trong các ông có đứa con trai hoặc có con bò sa xuống giếng, lại không kéo nó lên ngay, dù là ngày sa-bát?”6 Và họ không thể đáp lại những lời đó.
Suy Niệm:
Sau khi dự nghi thức ở hội đường vào ngày sabát, người ta thường mời khách về nhà dùng bữa trưa. Bữa ăn này đã được chuẩn bị từ ngày hôm trước. Hôm nay, Đức Giêsu lại được một người Pharisêu mời dùng bữa. Đây là lần thứ ba Ngài được mời ăn như thế (x. Lc 7,36; 11,37). Và đây cũng là lần thứ ba có sự căng thẳng vì Ngài chữa bệnh trong ngày sabát (x. Lc 6,6; 13,10). Những người Pharisêu trong bữa ăn hôm nay chăm chú nhìn Ngài (c. 1).
Chúng ta không rõ người mắc bệnh phù thũng có là khách không. Hay phải chăng anh ta là người không mời mà đến? Nếu là khách thì tại sao Đức Giêsu lại cho anh về sau khi chữa khỏi? Dù sao thì anh cũng đang đứng trước mặt Đức Giêsu (c. 2). Ngài thấy những dấu hiệu của bệnh phù thũng nơi thân xác anh. Trên người anh có chỗ sưng lên vì nước bị ứ lại. Chính Đức Giêsu là người chủ động đặt vấn đề với người Pharisêu. “Có được phép chữa bệnh ngày sabát hay không?” (c. 3). Hiển nhiên, đối với họ, chỉ được phép chữa những bệnh nhân hấp hối. Anh bị phù thũng không nằm trong diện này. Vậy mà họ đã giữ thái độ thinh lặng trước câu hỏi đó (c. 4).
Đức Giêsu đã chữa bệnh cho anh chỉ bằng một cử chỉ đỡ lấy. Không có lời nói nào kèm theo. Có lẽ anh đã đi về nhà, lòng vui sướng vì được khỏi bệnh. Đức Giêsu đã muốn biện minh cho hành vi chữa bệnh trong ngày sabát bằng một câu hỏi về cách ứng xử trong một trường hợp cụ thể (c. 5). “Ai trong các ông có đứa con trai hoặc có con bò sa xuống giếng, lại không kéo nó lên ngay, dù là ngày sabát?” Họ đã không thể đưa ra câu trả lời vì dĩ nhiên là phải kéo nó lên ngay, trước khi nó chết dưới giếng. Đối với Đức Giêsu, chữa bệnh đơn giản là kéo một người lên ngay. Dù Ngài không phủ nhận tầm quan trọng của việc giữ ngày sabát, nhưng ngày sabát lại không cấm làm điều phải làm, đó là chữa bệnh.
Rõ ràng, Đức Giêsu quan tâm đến nhu cầu của con người. Nếu để đến hôm sau mới chữa cho anh phù thũng thì cũng được. Nếu để bà còng lưng mười tám năm chịu thêm một ngày cũng không sao. Nhưng Ngài muốn giải phóng con người ngay lập tức khi có thể được. Ngài muốn làm vơi nỗi đau kéo dài đã lâu của con người. Chính vì bà còng lưng đã mười tám năm đau khổ nên không cần kéo dài thêm, dù chỉ một ngày nữa. Luật lệ đạo đời nhằm phục vụ cho hạnh phúc thực sự của con người. Trong cuộc sống hôm nay, có nhiều việc cần làm ngay. Có bao mảnh đời sắp bị đổ vỡ, có những nguy cơ đe dọa nhân phẩm, có những người trẻ đứng trên bờ vực, có những thai nhi bị chối từ. Làm sao chúng ta không dửng dưng với những em nhỏ ở kề miệng giếng, và không quay lưng với những người đã sa xuống vực sâu?
Cha Antôn Nguyễn Cao Siêu S.J.