Lời Than Thở Khi Gần Chịu Lễ
Lạy ơn Chúa! Con lo buồn trách mình con, vì con đã cả lòng vô phép bất nghĩa cùng Chúa, nếu con xét ý riêng con, thì con chẳng dám đến gần bàn thờ Chúa, thà tìm nơi vắng vẻ mà ăn năn khóc lóc thì hơn; nhưng mà Chúa đã phán rằng: “Hỡi những kẻ khó nhọc cùng gánh nặng, thì hết thay thảy hãy đến cùng Ta, này Ta sẽ cho các con được nghỉ”. Vậy Chúa phán lời ấy thật là gọi con đến cùng Chúa, vì chưng con đã đi đàng tội lỗi, thì đã nhọc quá, mà tội lỗi con như gánh nặng đã đè trên mình con. Dù mà xưa nay lòng con ước ao tìm sự bằng yên, song le chẳng được, có một khi con tìm đến cùng Chúa thì mới được yên mà chớ. Vậy con vâng lời Chúa mà đến cùng Chúa, như kẻ liệt tìm đến cùng thầy thuốc cho đã, như kẻ có tội tìm đến cùng Đấng có phép ban ơn cho được rỗi, như kẻ đói khát tìm của ăn và của uống cho sống. Con là dân thiếu thốn, xin Vua trời đất xuống ơn kẻo con hư đi mất; con là tôi tá khốn nạn, xin Chúa nhân từ vô cùng ghé mặt lại mà thương. Chúa là Đấng sinh ra cùng yên ủi lòng con, xin Chúa gìn giữ phù hộ cùng ban ơn cho con vui mừng; rày con ước ao rước lấy Chúa, vì Chúa muốn ngự vào lòng con để mà tỏ ra Chúa thật là Đấng cứu lấy con. Xưa Chúa ngự qua nơi nào thì xuống ơn nơi ấy, mà nhà nào chịu lấy và kính mến Chúa, thì nhà ấy liền đầy mọi ơn phúc. Vậy con mừng Chúa một ít nữa sẽ vào nhà linh hồn con. Dù mà con tin Chúa phán một lời, thì linh hồn con liền đã; nhưng mà Chúa lại muốn thêm ơn cho con, là ngự thật trong lòng con, thì con mừng cùng đội ơn Chúa lắm; xin Chúa hãy mở lòng con cho rộng rãi, hãy dựng nên lòng mới cho con được sạch, thì con mới dám rước lấy Chúa, cùng sẽ dâng lòng con làm đền thờ Chúa ngự đời đời.