Bài 2 - Sách Ai Ca
1 Vì đâu Đức Chúa nổi lôi đình khiến thiếu nữ Xi-on tối mày tối mặt? Vẻ huy hoàng của Ít-ra-en, từ trời cao Người quăng xuống đất, chẳng nhớ đến bệ Người kê chân trong ngày Người nổi cơn thịnh nộ.
2 Mọi nơi cư ngụ của Gia-cóp, Đức Chúa hủy diệt chẳng chút xót thương; nổi trận lôi đình, Người triệt hạ đồn lũy của thiếu nữ Giu-đa; Người xô xuống đất và làm nhục vương quốc và thủ lãnh của nàng.
3 Bừng bừng lửa giận, Người bẻ gãy sừng, đập tan sức mạnh Ít-ra-en, rút tay hữu cho quân thù xông tới; Người đốt lên trong Gia-cóp như ngọn hỏa hào thiêu rụi khắp chung quanh.
4 Người giương cung khác nào địch thủ, vung tay hữu như thể đối phương, bao trang tuấn tú, Người giết sạch, trút cơn thịnh nộ như trút lửa xuống lều trại của thiếu nữ Xi-on.
5 Chúa nên như địch thủ, hủy diệt Ít-ra-en, hủy diệt mọi lâu đài dinh thự, triệt hạ các lũy đồn của nó; nơi thiếu nữ Giu-đa, Người gia tăng tiếng than van kêu khóc.
6 Người đốt phá cả lều lẫn vườn, triệt hạ nơi họp nhau mừng lễ; lễ hội và sa-bát tại Xi-on, ĐỨC CHÚA để rơi vào quên lãng; nổi giận bừng bừng, Người loại bỏ nhà vua cũng như thầy tư tế.
7 Chúa chán ghét bàn thờ, thánh điện của Người, Người cũng ghê tởm. Tường lũy các dinh thự của Người, Người trao nộp vào tay địch thủ. Chúng hò la trong Nhà ĐỨC CHÚA, như trong buổi hội hè.
8 ĐỨC CHÚA đã tính chuyện tàn phá tường lũy của thiếu nữ Xi-on. Người đã giăng dây đo, quyết thẳng tay tiêu diệt tới cùng. Tường trong lũy ngoài, Người gieo tang tóc: tất cả cùng ảm đạm thê lương.
9 Cổng thành bị sụt sâu dưới đất, Người phá tung, bẻ gãy then cài. Vua cùng thủ lãnh đi biệt xứ, giữa chư dân sống kiếp đọa đày. Pháp luật đâu còn nữa; ngôn sứ chẳng được thấy thị kiến do ĐỨC CHÚA ban cho.
10 Hàng kỳ mục của thiếu nữ Xi-on ngồi thinh lặng ngay trên thềm đất, đầu rắc đầy tro bụi, mình mặc áo vải thô. Các cô trinh nữ Giê-ru-sa-lem gục đầu sát đất.
11 Suối lệ tuôn trào đến mòn đôi mắt, ruột gan tôi đòi đoạn, tâm can tôi rối bời; vì con gái dân tôi rã rời tan nát, còn lũ sơ sinh và bầy trẻ dại gục ngã khắp quảng trường.
12 Lũ trẻ thơ hoài công hỏi mẹ: “Bánh con đâu?”, rồi ngã gục trên quảng trường thành phố, tựa như người bị đâm: chúng trút linh hồn ngay trên tay mẹ.
13 Hỡi thiếu nữ Giê-ru-sa-lem, ví ngươi cùng ai, sánh ngươi với ai? Này trinh nữ, cô gái Xi-on, ai cứu được ngươi, ai ủi an ngươi? Tai họa ngươi mắc phải lớn quá rồi, lớn tựa trùng dương, ai chữa nổi?
14 Ngôn sứ của ngươi tỏ cho ngươi thấy toàn điều hư ảo, toàn chuyện khói mây, còn lỗi lầm ngươi, chúng không vạch rõ để đảo ngược vận số của ngươi. Điều chúng thấy là điều huyền hoặc, chỉ đưa ngươi vào ảo tưởng mà thôi.
15 Thiếu nữ Giê-ru-sa-lem ơi, kẻ qua người lại nhạo báng ngươi, vỗ tay, huýt sáo, lắc đầu cười: “Phải chăng đây Đô Thị từng được gọi là tuyệt thế giai nhân, là niềm vui cho toàn cõi địa cầu?”
16 Mọi kẻ thù há miệng hăm ngươi, huýt sáo, nghiến răng, bọn chúng nói: “Phen này ta nuốt sống ăn tươi. Ngày ta chờ đợi nay đã đến, ngày đó, ta đã thấy đây rồi.”
17 ĐỨC CHÚA thi hành điều Người đã quyết, thực hiện lời Người đã phán xưa, lời Người truyền dạy từ bao thuở, nên đã diệt trừ, chẳng chút xót thương. Người làm cho kẻ thù ngươi hả hê sung sướng, tăng sức mạnh cho kẻ chống đối ngươi.
18 Tự đáy lòng, hãy kêu lên Chúa, hỡi tường thành của thiếu nữ Xi-on! Cứ để mặc suối lệ ngươi tuôn chảy, ngày đêm chẳng khi ngừng. Chớ khi nào ngơi nghỉ, cũng đừng để dòng lệ khô đi.
19 Đứng dậy đi, la lên trong đêm tối, khi năm canh chỉ mới bắt đầu! Trước nhan Chúa, hãy trút niềm tâm sự, giơ tay hướng về Người mà cầu cho sinh mạng của đoàn con đang lịm dần vì đói đầu đường, góc phố, khắp nơi nơi.
20 Lạy ĐỨC CHÚA, xin nhìn xem cho kỹ, Ngài đối xử thế này với ai đây? Làm sao người mẹ đành ăn thịt những đứa con mình bồng bế trên tay? Làm sao tư tế và ngôn sứ lại bị giết ngay trong thánh điện Ngài?
21 Ngoài phố, em bé với cụ già nằm la liệt, thanh niên và thiếu nữ ngã gục dưới lưỡi gươm. Ngày phẫn nộ, Ngài thẳng tay tàn sát, Ngài tiêu diệt, chẳng chút xót thương.
22 Bao nỗi kinh hoàng từ bốn phương kéo tới như người ta trẩy hội: Ngài đã gọi chúng đến bủa vây tôi. Ngày ĐỨC CHÚA nổi trận lôi đình, không ai thoát nạn, không người sống sót. Những đứa con tôi bế bồng nuôi dưỡng, nay địch quân giết chết cả rồi.