Chương 19 - Sách Các Vua 2
Cầu cứu ngôn sứ I-sai-a (Is 37,1-7)
1 Nghe thế, vua Khít-ki-gia liền xé áo mình ra, khoác áo vải thô, vào Nhà ĐỨC CHÚA.2 Vua sai ông En-gia-kim, đại nội thị thần, ông Sép-na, ký lục, và các kỳ mục trong hàng tư tế, tất cả đều khoác áo vải thô, đến gặp ngôn sứ I-sai-a, con ông A-mốc.3 Họ thưa: “Vua Khít-ki-gia phán thế này: Hôm nay là một ngày khốn quẫn, ngày trừng phạt, ngày ô nhục. Vì đã đến lúc con lọt lòng, mà mẹ lại không có sức sinh!4 Ước chi ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của ông nghe thấy tất cả những lời của viên chánh chước tửu là người đã được vua Át-sua, chúa thượng hắn, sai đến thóa mạ Thiên Chúa hằng sống; ước gì ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của ông, trừng phạt vì những lời Người đã nghe thấy. Xin ông dâng lời cầu nguyện cho số sót còn lại.”
5 Khi các thuộc hạ của vua Khít-ki-gia đến gặp ông I-sai-a,6 ông I-sai-a bảo họ: “Các vị sẽ thưa với chúa thượng của các vị như sau: ĐỨC CHÚA phán thế này: “Đừng sợ những lời ngươi đã nghe, những lời mà các tên hầu của vua Át-sua đã xúc phạm đến Ta.7 Này Ta sẽ đặt nơi nó một thần khí; khiến nó vừa nghe một tin đồn, liền rút lui về nước. Ta sẽ làm cho nó bị gươm đâm gục ngã ngay tại xứ sở nó.”
Viên chánh chước tửu trở về (Is 37,8-9a)
8 Viên chánh chước tửu trở về gặp lúc vua Át-sua đang giao chiến với Líp-na. Quả thật, ông nghe biết vua đã rời La-khít,9 vì vua nhận được tin nói về vua Cút là Tia-ha-ca: “Kìa vua ấy đã ra quân để giao chiến với ngài.”
Thư của Xan-khê-ríp gửi vua Khít-ki-gia (Is 37,9b-20)
10 “Các ngươi sẽ nói với Khít-ki-gia, vua Giu-đa, thế này: Đừng để Thiên Chúa của ông là Đấng ông tin tưởng, lừa dối ông rằng: Giê-ru-sa-lem sẽ không bị nộp vào tay vua Át-sua.11 Này, ông thừa biết các vua Át-sua đã xử thế nào với tất cả các nước: Các vị ấy đã tru hiến chúng; còn ông, ông thoát sao được?12 Thế các thần của chư dân mà cha ông ta đã tiêu diệt, tức là các dân Gô-dan, Kha-ran, Re-xép, và con cái ông E-đen ở Tơ-la-xa, có giải thoát được các dân ấy không?13 Các vua của Kha-mát, của Ác-pát, của La-ia, Xơ-phác-va-gim, Hê-na, I-va đâu cả rồi?”
14 Vua Khít-ki-gia cầm lấy thư từ tay các sứ giả trao cho mà đọc, rồi lên Nhà ĐỨC CHÚA, mở thư ra trước nhan ĐỨC CHÚA.15 Vua cầu nguyện trước nhan ĐỨC CHÚA rằng: “Lạy ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa Ít-ra-en, Đấng ngự trên các Kê-ru-bim, chính Ngài, và chỉ mình Ngài mới là Thiên Chúa thống trị mọi vương quốc trần gian. Chính Ngài đã làm nên trời đất.16 Lạy ĐỨC CHÚA, xin lắng tai nghe, lạy ĐỨC CHÚA, xin đưa mắt nhìn. Xin nghe rõ những lời Xan-khê-ríp là kẻ đã sai người đến thóa mạ Thiên Chúa hằng sống.17 Quả thật, lạy ĐỨC CHÚA, các vua Át-sua đã tàn phá các dân và xứ sở của họ,18 quăng các tượng thần của họ vào lửa, vì chúng không phải là thần, mà chỉ là tác phẩm bằng gỗ đá do tay người phàm làm ra, cho nên các vua ấy đã phá hủy được.19 Nhưng giờ đây, lạy ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa chúng con, xin đoái thương cứu chúng con khỏi tay vua ấy, để mọi vương quốc trần gian nhận biết rằng chính Ngài, và chỉ một mình Ngài mới là Thiên Chúa, lạy ĐỨC CHÚA!”
Ông I-sai-a can thiệp (Is 37,21-35)
20 Ông I-sai-a con ông A-mốc, sai người đến tâu vua Khít-ki-gia rằng: “ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa Ít-ra-en, phán thế này: Ta đã nghe lời ngươi cầu nguyện về vụ Xan-khê-ríp, vua Át-sua.21 Đây lời ĐỨC CHÚA kết tội nó: Trinh nữ, cô gái Xi-on khinh dể, nhạo báng ngươi; sau lưng ngươi, cô gái Giê-ru-sa-lem lắc đầu!
22 Ngươi đã thóa mạ, lăng nhục ai, đã lớn tiếng, vênh mặt khinh khi ai, nếu không phải là chính Đấng Thánh của Ít-ra-en!
23 Ngươi đã dùng sứ giả mà phỉ báng Chúa Thượng, và ngươi nói rằng: “Với vô vàn chiến xa, ta trèo lên đỉnh núi, lên những ngọn cao chót vót của Li-băng. Ta đốn những cây bá hương cao vút, những ngọn tùng bách đẹp tuyệt. Ta vào tận sào huyệt cuối cùng, tới rừng cây thăm thẳm.
24 Chính ta đã đào giếng, đã uống nước của ngoại bang; ta đã làm cạn khô mọi sông ngòi Ai-cập dưới đôi bàn chân ta.
25 Phải chăng ngươi không hề nghe biết Ta đã làm những điều ấy từ lâu? Những điều Ta dự tính từ những ngày xa xưa, giờ đây Ta thực hiện: là phá tan những thành trì kiên cố, khiến chúng trở nên đống đá vụn hoang tàn.
26 Cư dân của chúng đành bó tay và thẹn thùng khiếp đảm. Khác nào cỏ đồng nội, tựa đám cỏ xanh tươi, đám cỏ mọc mái nhà, hoặc như cây lúa héo chưa kịp vươn lên cao.
27 Khi ngươi ngồi, ngươi đứng, lúc ngươi ra, lúc ngươi vào, Ta đều biết rõ cả; ngay lúc ngươi nổi giận với Ta, Ta cũng biết.
28 Bởi vì ngươi nổi giận với Ta, và những lời ngạo mạn đã thấu tận tai Ta, nên Ta sẽ xỏ vòng vào mũi, tra hàm thiếc vào môi ngươi. Trên chính con đường ngươi đã tới, Ta sẽ bắt ngươi phải lui về.
29 Đây sẽ là dấu hiệu cho ngươi: Năm nay ăn lúa chét; năm tới có lúa trổi; đến năm thứ ba, hãy gieo, hãy gặt, hãy trồng nho mà ăn trái.
30 Trong nhà Giu-đa, những gì đã thoát chết, những gì còn sót lại, sẽ cứ tiếp tục đâm rễ sâu và trên cao trổ sinh hoa trái.
31 Vì từ Giê-ru-sa-lem, sẽ nảy sinh số còn sót lại, và từ núi Xi-on, sẽ xuất hiện những người thoát chết. Vì yêu thương cuồng nhiệt, ĐỨC CHÚA sẽ thực hiện điều đó.
32 Về vua Át-sua ĐỨC CHÚA phán như sau: Nó sẽ không vào được thành này, không bắn được mũi tên tới đó, không núp sau thuẫn mà xông lên, cũng chẳng đắp ụ để công phá.
33 Nó sẽ phải quay về, theo chính con đường nó đã đến, chứ thành này thì nó không vào được. Sấm ngôn của ĐỨC CHÚA.
34 Vì Ta và vì Đa-vít, tôi tớ của Ta chính Ta sẽ che chở và sẽ cứu thành này.”
Vua Xan-khê-ríp bại trận và chết (Is 37,36-38)
35 Chính đêm ấy, thiên sứ của ĐỨC CHÚA ra đánh chết một trăm tám mươi lăm ngàn người trong trại quân Át-sua. Ban sáng, khi người ta thức dậy, thì kìa, toàn là thây ma xác chết.
36 Vua Át-sua là Xan-khê-ríp nhổ trại và lên đường. Ông rút về Ni-ni-vê và ở lại đó.37 Nhưng rồi, khi ông đang sụp xuống lạy thần Nít-rốc của ông trong đền thờ, thì các con ông là Át-ram-me-léc và Sa-re-xe dùng gươm đâm ông chết, rồi trốn sang xứ A-ra-rát. Con vua là Ê-xa-khát-đôn lên ngôi kế vị.