Chương 17 - Sách Châm Ngôn
1 Thà ăn mẩu bánh khô mà được êm ấm còn hơn đầy yến tiệc mà nhà cửa bất hòa.
2 Đầy tớ tài giỏi thì hơn cả đứa con hư đốn, lại được chia gia sản với anh em trong nhà.
3 Lò thử vàng, nồi thử bạc, còn ĐỨC CHÚA thử lòng dạ con người.
4 Phường gian ác để tâm đến những lời bất chính, quân lừa đảo lắng tai nghe những chuyện hại người.
5 Chế giễu kẻ lâm cảnh túng nghèo là sỉ nhục Đấng tạo thành nên họ. Vui mừng khi người gặp tai ương thì sẽ không thoát khỏi án phạt.
6 Triều thiên của người già là đàn con cháu, vinh dự của con cái là chính người cha.
7 Lời tao nhã đâu có hợp với kẻ ngu dốt, lời dối gian càng không hợp với người thanh cao.
8 Quà hối lộ là bùa mê dưới mắt người đem biếu, người đó làm gì cũng thành công.
9 Ai muốn có bạn bè thì quên đi lầm lỗi, nhắc hoài chuyện cũ làm cho bạn xa mình.
10 Trăm roi đánh người dại không bằng một lời mắng người khôn.
11 Ác nhân chỉ mưu tìm nổi loạn, nhưng một sứ giả dữ dằn sẽ được sai đến trừng trị nó.
12 Gặp gấu mẹ mất con còn hơn gặp người ngu lên cơn rồ dại.
13 Bất hạnh sẽ không chịu rời bỏ, nhà kẻ nào lấy oan đền ơn.
14 Bắt đầu cãi cọ là như để cho nước vỡ bờ, hãy tránh xa trước khi cuộc tranh cãi bùng nổ.
15 Bênh vực đứa ác, kết tội chính nhân, hai việc này đều làm ĐỨC CHÚA ghê tởm.
16 Để sắm được khôn ngoan, tiền bạc trong tay đứa ngu ích lợi gì, bởi vì nó quá ư đần độn?
17 Bè bạn thương nhau mọi thời mọi lúc, vào ngày hoạn nạn chỉ có anh em.
18 Đứa ngu mới ký giao kèo, mới đứng ra bảo lãnh cho bè bạn.
19 Ưa cãi nhau là ưa phạm tội, tự cao tự đại là chuốc lấy suy vong.
20 Tâm địa quanh co sao gặp được hạnh phúc, miệng lưỡi dối trá ắt phải chịu tai ương.
21 Sinh ra đứa ngu là chuốc lấy phiền muộn, làm cha kẻ dại nào vui sướng gì đâu!
22 Tâm trí hân hoan làm thân xác lành mạnh, tinh thần suy sụp khiến xương cốt rã rời.
23 Ác nhân nhận quà được giấu trong ngực áo, khiến cán cân công lý bị bẻ cong.
24 Người hiểu biết chỉ nhắm đến khôn ngoan, còn người ngu để mắt khắp cùng trời cuối đất.
25 Con ngu khiến cha buồn giận, con dại làm mẹ đắng cay.
26 Phạt vạ chính nhân thì không phải lẽ, đánh người khả kính là ngược với công bằng.
27 Người nói năng dè dặt là người hiểu biết, kẻ giữ được điềm tĩnh là kẻ khôn ngoan.
28 Nếu biết giữ thinh lặng, kẻ ngu cũng được kể là người khôn ngoan; nếu biết ngậm môi, kẻ đó được coi là người thông hiểu.