Chương 6 - Sách Diễm Ca

Đồng ca

1 Người cô yêu đã đi đâu mất rồi, này hỡi trang giai nhân tuyệt thế? Người cô yêu đã quay gót phương nao, để chúng tôi cùng với cô tìm kiếm?

Nàng

2 Người tôi yêu đã xuống vườn nhà, xuống nơi trồng phương thảo: chàng để đàn vật ăn trong vườn, còn chàng đi hái huệ.

3 Tôi thuộc trọn về người tôi yêu, người tôi yêu thuộc về tôi trọn vẹn. Giữa những khóm huệ thơm, chàng cho chiên gặm cỏ.

BÀI CA THỨ NĂM

4 Bạn tình của anh hỡi, nàng đẹp tựa Tia-xa, duyên dáng tựa Giê-ru-sa-lem, oai hùng như đạo binh chỉnh tề hàng ngũ.

5 Thôi đi, nàng đừng đưa mắt nhìn anh nữa, đôi mắt làm anh choáng váng rồi. Tóc nàng gợn sóng như đàn sơn dương tự trên miền Ga-la-át tủa xuống.

6 Răng nàng trắng muốt tựa đàn cừu vừa mới tắm đi lên, hai hàng sao đều đặn, không chiếc nào lẻ đôi!

7 Má đỏ hây hây màu thạch lựu thấp thoáng sau tấm mạng the.

8 Có đến sáu mươi hoàng hậu, cả tám chục phi tần, còn cung nữ thì nhiều vô kể.

9 Nhưng, bồ câu của tôi là duy nhất, người đẹp của tôi chỉ có một, thật mười phân vẹn mười. Mẹ nàng có mình nàng là gái, và nàng được thân mẫu rất mực cưng chiều. Các thiếu nữ thấy nàng ngợi khen nàng diễm phúc; hoàng hậu phi tần đều tán tụng:

10 “Kìa bà nào xuất hiện như rạng đông, diễm kiều như vầng nguyệt, lộng lẫy tựa thái dương, oai hùng như đạo binh chỉnh tề hàng ngũ?”

11 Tôi xuống vườn hạnh đào ngắm chồi non thung lũng; xuống xem nho đã đâm chồi, xuống xem hoa lựu nở rồi hay chưa.

12 Đâu ngờ tình đượm say sưa, bước lên xa giá ngọc ngà chúa tôi.

Chương 5Chương 7
Sách Giảng ViênSách Khôn Ngoan