Chương 4 - Sách Ét-te
Ông Moóc-đo-khai và hoàng hậu Ét-te đẩy lui hiểm hoạ
1 Khi biết tất cả những sự kiện trên, ông Moóc-đo-khai xé áo mình ra, mặc lấy bao bị và rắc tro lên người. Ông ra giữa thành, lớn tiếng thốt lên những lời đắng cay chua xót.2 Ông đến tận trước cung môn là nơi không ai được phép vào mà lại mặc bao bị.3 Trong mỗi miền, bất cứ nơi đâu mệnh lệnh và chỉ dụ của vua được chuyển tới, người ta cũng đều chứng kiến một cảnh thê lương buồn thảm: dân Do-thái ăn chay, khóc lóc, than van. Nhiều người nằm trên tro trên đất, mình mặc bao bị.
4 Các cung nữ và thái giám báo tin cho hoàng hậu Ét-te. Bà hết sức bàng hoàng. Bà gửi áo ra cho ông Moóc-đo-khai mặc và xin ông cởi bỏ bao bị. Ông không chịu nghe.5 Bà mới cho gọi ông Ha-thác là một trong những viên thái giám nhà vua đặt làm người phục vụ bà. Bà truyền cho ông đi gặp ông Moóc-đo-khai để biết sự việc đã xảy ra và lý do của sự việc đó.
6 Ông Ha-thác ra gặp ông Moóc-đo-khai tại quảng trường đối diện với cung môn.7 Ông Moóc-đo-khai cho ông biết tất cả những sự việc đã xảy ra và biết chuyện ông Ha-man đã hứa sẽ cân một số bạc bỏ vào kho của vua nhằm tru diệt người Do-thái.8 Ông Moóc-đo-khai trao cho ông bản sao sắc chỉ đã công bố ở Su-san nhằm hủy diệt họ, mục đích là cho bà Ét-te xem bản sao đó và biết các sự việc. Ông Moóc-đo-khai cũng nhắn bà phải vào chầu vua để xin vua tỏ lòng nhân hậu và khẩn nài vua thương xót dân tộc bà. Ông nhắn rằng:8a “Con hãy nhớ lại thuở hàn vi của con, những ngày con đã được chính tay cha nuôi dưỡng. Người chiếm địa vị thứ nhì trong vương quốc là Ha-man đã đề nghị vua chống lại chúng ta, nhằm dẫn chúng ta đến chỗ chết.8b Con hãy cầu khẩn Chúa và xin vua thương tình tha chết cho chúng ta.”
9 Ông Ha-thác trở vào, chuyển những lời này đến hoàng hậu Ét-te.10 Bà ngỏ lời với ông Ha-thác, truyền cho ông ra gặp ông Moóc-đo-khai và nói:11 “Bề tôi của vua và dân các miền thuộc quyền vua, ai cũng biết rõ: bất cứ người nào, nam cũng như nữ, không được triệu vời mà dám vào chầu vua ở phía trong sân rồng, thì đều chịu một luật duy nhất là phải chết, trừ phi vua giơ phủ việt vàng ra, người ấy mới được sống. Mà con đây đã ba mươi ngày rồi không được triệu vào chầu vua.”
12 Người ta cho ông Moóc-đo-khai biết những điều bà Ét-te đã nói.13 Ông nhờ người trả lời: “Đừng tưởng rằng trong cả dân Do-thái, chỉ có mình con ở tại hoàng cung là được thoát nạn.14 Vì đến lúc này mà con vẫn cứ ngậm miệng làm thinh, thì người Do-thái sẽ nhận được sự trợ giúp và giải cứu từ một nơi khác; còn chính con và nhà cha con lại bị tru diệt. Biết đâu không phải vì thời buổi như thế này mà con đã lên tới địa vị hoàng hậu?”
15 Bà Ét-te nhờ người trả lời ông Moóc-đo-khai:16 “Xin cha cứ đi tập hợp tất cả những người Do-thái ở Su-san lại. Xin bà con ăn chay cầu nguyện cho con. Suốt ba ngày đêm, đừng ăn uống gì cả. Con và các cung nữ cũng sẽ làm như thế. Sau đó, dầu pháp luật không cho phép, con cũng vào chầu vua. Có chết con cũng đành.”17 Ông Moóc-đo-khai rút lui và làm theo mọi điều hoàng hậu Ét-te dặn.
Lời cầu nguyện của ông Moóc-đo-khai
17a Ông nhắc lại mọi công việc Chúa đã làm mà cầu xin với Chúa:
17b “Lạy Chúa, Chúa là Vua toàn năng, Chúa nắm quyền điều khiển vũ trụ. Khi Chúa muốn cứu độ Ít-ra-en, nào ai đương đầu nổi với Ngài!
17c Chính Ngài đã tạo dựng trời đất và thực hiện mọi kỳ công dưới bầu trời. Lạy Chúa, Ngài là Chúa vạn vật. Ai chống lại được Ngài?
17d Lạy Chúa, Ngài biết mọi sự, Ngài biết rõ: Không phải vì xấc xược, kiêu kỳ hoặc háo danh mà con làm thế, đã không bái lạy tên Ha-man ngạo mạn kiêu căng. Quả thật, để cứu Ít-ra-en, thì có phải hôn bàn chân hắn, con đây cũng sẵn sàng.
17đ Nhưng con đã làm thế để khỏi đặt cái vinh của người phàm trên vinh quang Thiên Chúa. Con sẽ không bái lạy một ai, ngoại trừ Ngài, lạy Chúa, và con sẽ không làm thế vì kiêu ngạo.
17e Giờ đây, lạy Chúa là Thiên Chúa. Chúa là Vua, là Thiên Chúa tổ phụ Áp-ra-ham, xin tha cho dân Ngài, vì thù địch đang để tâm để ý chúng con nhằm tìm cách hủy diệt. Chúng những mong phá hủy phần sản nghiệp ngàn xưa của Ngài.
17g Xin Ngài đừng chê bỏ dân riêng thuộc về Ngài, dân Ngài đã chuộc lấy từ Ai-cập.
17h Xin nghe lời con nguyện mà thương đến phần gia nghiệp của Ngài. Lạy Chúa, cảnh tang tóc chúng con, xin biến thành hoan lạc để chúng con được sống mà ca tụng danh Ngài. Xin Ngài đừng hủy diệt đoàn dân luôn mở miệng ngợi khen Ngài.”
17i Toàn thể Ít-ra-en hết lòng hết sức kêu van Chúa, vì cái chết ở trước mặt họ rồi.
Lời cầu nguyện của hoàng hậu Ét-te
17k Hoàng hậu Ét-te khắc khoải âu lo đến chết được, liền tìm đến nương ẩn bên Chúa. Tâm hồn sầu khổ, bà cởi bỏ y phục lộng lẫy, mặc áo tang vào. Thay cho dầu thơm quý giá, bà lấy bụi tro dơ bẩn rắc lên đầu; bà hãm mình phạt xác nhiệm nhặt; thay vì trang điểm trau chuốt, bà để cho tóc xõa rối bời. Bà cầu xin cùng Chúa, Thiên Chúa Ít-ra-en:
17l “Lạy Chúa của con, lạy Vua chúng con, Ngài là Thiên Chúa duy nhất. Này con đang liều mạng, xin đến cứu giúp con. Con cô đơn, chẳng còn ai cứu giúp, ngoại trừ Ngài.
17m Lạy Chúa, trong chi tộc của cha ông, từ khi lọt lòng mẹ, con từng được nghe biết là chính Ngài đã chọn Ít-ra-en giữa muôn ngàn dân tộc, đã tuyển chọn cha ông chúng con giữa mọi bậc tiền bối của các ngài để làm thành gia nghiệp mãi mãi thuộc về Ngài. Ngài thực hiện cho cha ông chúng con mọi điều Ngài đã hứa.
17n Nay chúng con đã phạm tội trước nhan Ngài, và Ngài đã trao nộp chúng con vào tay kẻ thù địch vì chúng con đã thờ các thần minh của chúng. Lạy Chúa, Ngài công minh chính trực xiết bao!
17o Bây giờ, tuy chúng con phải nuốt cay ngậm đắng làm nô lệ cho thù địch chúng con, chúng vẫn chưa lấy làm thỏa mãn. Chúng lại còn đặt tay lên tay các tượng thần của chúng, liên kết cùng thần minh nhằm hủy bỏ mệnh lệnh Ngài đã ban, nhằm phá tan gia nghiệp của Ngài, dập tắt vinh quang không ngừng chiếu tỏa trên thánh điện, trên bàn thờ của Ngài,
17p nhằm mở miệng chư dân để họ hát mừng công đức các thần minh hư ảo và mãi mãi sùng bái ông vua mang xác phàm.
17q Lạy Chúa, xin đừng trao phủ việt của Ngài cho những gì hư ảo cũng đừng để cho thù địch nhạo cười khi chúng con gục ngã. Nhưng xin lấy mưu đồ của chúng mà quật lại chúng đi. Và những kẻ manh tâm hại chúng con, xin đưa ra làm gương cho thiên hạ.
17r Lạy Chúa, ngày chúng con gặp gian truân cùng khốn, xin nhớ đến chúng con mà chứng tỏ quyền năng của Ngài. Lạy Vua các thần minh, Đấng thống trị mọi kẻ cầm quyền, xin ban cho con lòng dũng cảm,
17s và dạy con biết nói lời êm tai khi phải ra trước mặt loài sư tử. Xin đổi lòng con sư tử ấy để nó căm thù kẻ chống lại chúng con, khiến cho hắn và quân đồng lõa phải tiêu diệt hoàn toàn.
17t Thần dân Ngài, xin Ngài giải thoát. Con cô đơn, xin đến cứu giúp con. Lạy Chúa, ngoài Ngài ra, con đâu còn ai nữa!
17u Ngài thấu biết mọi sự trên đời, Ngài biết rõ lòng con hằng căm ghét cái vinh của những kẻ không Lề Luật, và con cũng nhờm tởm gớm ghê việc chăn gối với những kẻ không cắt bì cũng như với những người dân ngoại.
17v Ngài biết rõ con đang cùng đường túng thế, con ghê tởm cái huy hiệu kiêu hãnh mang trên đầu trong những ngày xuất hiện trước công chúng; con ghê tởm nó như ghê tởm cái khăn phải dùng khi khó ở. Con chẳng mang nó vào những ngày bình an.
17x Nữ tỳ của Chúa đã không hề đồng bàn với Ha-man, chẳng coi trọng tiệc tùng vua đãi, chẳng thèm uống thứ rượu tế thần.
17y Từ ngày thay đổi địa vị cho đến nay, nữ tỳ của Chúa chẳng hề được vui sướng nếu không có những niềm vui bên Ngài, lạy Chúa là Thiên Chúa tổ phụ Áp-ra-ham.
17aa Lạy Thiên Chúa quyền uy dũng lực trên hết thảy mọi người, xin nghe tiếng những kẻ sờn lòng nản chí. Xin giải thoát chúng con khỏi tay những kẻ độc ác, xin giải thoát con khỏi cơn sợ hãi này!”