Chương 7 - Sách Ét-te
1 Vua và Ha-man đến dự yến tiệc với hoàng hậu Ét-te.2 Ngày thứ hai này, giữa tiệc rượu, vua cũng lại nói với bà Ét-te: “Hoàng hậu Ét-te, khanh thỉnh cầu gì, ta sẽ ban. Khanh xin gì, dù nửa nước, ta cũng sẽ ban cho.”3 Hoàng hậu Ét-te đáp: “Nếu thiếp được đức vua thương chiếu cố và nếu đẹp lòng đức vua, thì xin nhận lời thiếp khẩn cầu mà cho thiếp được sống, xin nghe lời thiếp nài van mà cho dân thiếp được sống,4 vì thiếp và dân của thiếp đã bị bán đứng cho người ta triệt hạ, giết chết, tru diệt. Giả như bề tôi đây có bị bán làm tôi trai tớ gái người ta, thiếp sẽ chẳng nói gì; nhưng đối phương sau này không thể bù đắp được thiệt hại mà đức vua sẽ phải chịu.”5 Vua A-suê-rô ngỏ lời với hoàng hậu Ét-te: “Tên đó là ai? Kẻ cả gan hành động như thế hiện đang ở đâu?”6 Bà Ét-te thưa: “Đối phương ấy, địch thù ấy, chính là tên Ha-man khốn nạn này đây!” Trước mặt vua và hoàng hậu, Ha-man kinh hoàng sợ hãi.7 Vua bừng bừng nổi giận, đứng lên, bỏ tiệc rượu, đi ra ngự uyển. Còn Ha-man thì ở lại nài xin hoàng hậu Ét-te cứu sống mình, vì y quá hiểu: thảm họa sẽ xảy đến cho y, vua đã quyết định rồi.
8 Khi vua từ ngự uyển trở lại phòng tiệc rượu thì Ha-man đã nằm vật xuống giường, bên cạnh bà Ét-te. Vua nói: “Lại còn tính xâm phạm đến cả hoàng hậu tại hoàng cung, ngay khi ta có mặt hay sao?” Vua vừa nói xong, người ta liền lấy khăn che mặt Ha-man lại.9 Một trong các thái giám là ông Khác-vô-na nói trước mặt vua: “Kìa, sẵn có cái giá Ha-man dựng lên để treo cổ ông Moóc-đo-khai. Chính nhờ lời báo cáo của ông này mà đức vua đã thoát nạn. Cái giá đó cao hai mươi lăm thước, dựng ngay tại nhà Ha-man.” Vua liền nói: “Treo cổ y lên đó!”10 Ha-man bị treo cổ lên cái giá dành sẵn cho ông Moóc-đo-khai. Thế là nhà vua hả giận.