Chương 15 - Sách Gióp

2. THIÊN THỨ HAI

Ông Gióp tự kết án bằng những lời lẽ của ông

1 Bấy giờ, ông Ê-li-phát người Tê-man lên tiếng nói:

2 Chẳng lẽ người khôn ngoan muốn trả lời, lại dùng những lý lẽ vu vơ, và ngốn gió đông cho đầy bụng,

3 hoặc dùng những lời vô tích sự, dùng những lời vô ích mà biện hộ cho mình?

4 Anh hủy bỏ luôn lòng kính sợ Thiên Chúa, coi thường cả việc suy gẫm trước nhan Người.

5 Quả thật, tội của anh khiến anh nói năng như vậy đó, anh chọn kiểu ăn nói của phường xảo quyệt.

6 Chính miệng anh, chứ không phải tôi đã kết án anh, chính môi anh quả quyết rằng anh mắc tội.

7 Có phải anh là người đầu tiên đã sinh ra, đã chào đời trước khi đồi núi xuất hiện?

8 Có phải anh đã hiện diện trong triều thần Thiên Chúa, và đã chiếm đoạt được khôn ngoan?

9 Có gì anh biết mà chúng tôi không biết, có gì anh hiểu mà chúng tôi chẳng hay?

10 Trong chúng tôi, có cả người già nua tóc bạc, tuổi đời vượt cả tuổi cha anh.

11 Phải chăng anh cho là quá ít những an ủi Thiên Chúa dành cho anh, cũng như những lời lẽ nhẹ nhàng chúng tôi nói với anh?

12 Sao anh đành để cho đam mê chế ngự, để cho mắt anh cũng đồng tình,

13 khi anh quay ra giận dữ và thốt lên những lời chống lại Thiên Chúa?

14 Phàm nhân là gì để tự cho mình là thanh sạch, và đứa con do người phụ nữ sinh ra là gì, để tự cho mình là công chính?

15 Ngay các thánh của Người, Thiên Chúa còn không tin tưởng, ngay các tầng trời, cũng chẳng thanh sạch trước mắt Người,

16 huống chi con người ghê tởm và hư đốn, con người chuyên làm điều gian ác như uống nước lã?

17 Nghe tôi đi, tôi xin chỉ cho anh, tôi xin kể lại những điều đã thấy,

18 những điều các bậc hiền nhân đã cho hay mà chẳng hề giấu giếm, đó cũng là điều cha ông xưa truyền lại.

19 Chỉ các vị này mới được Thiên Chúa ban cho miền đất ta đang sống, bấy giờ, nơi đó chẳng có ngoại kiều nào lẫn lộn.

20 Cả cuộc đời đứa gian ác là một chuỗi lo âu, năm tháng dành cho kẻ hung tàn đã được đếm hết.

21 Bên tai nó, tiếng kêu hãi hùng luôn văng vẳng, đang sống an lành, thì quân cướp bỗng đâu ào tới.

22 Nó không tin rằng mình sẽ thoát khỏi cảnh tối tăm, mà thấy mình bị bỏ mặc cho gươm đâm chém.

23 Nó rảo khắp đó đây tìm bánh, nhưng sẽ đi đâu? Nó biết rằng cái nắm chắc trong tay là chuỗi ngày đen tối.

24 Khốn khổ ngặt nghèo làm nó thêm kinh hãi, đổ dồn trên nó như ông vua sẵn sàng lâm trận.

25 Cũng chỉ vì nó đã dám dang tay chống lại Thiên Chúa, cả gan chống lại Đấng Toàn Năng,

26 lấy thuẫn dày che thân, nó cắm cổ cắm đầu xông vào Chúa.

27 Bởi vì nó mặt mày núng nính và thân hình phì nộn.

28 Nó ở trong các thành đã bị tàn phá, trong những ngôi nhà chẳng ai cư ngụ, sắp trở nên hoang tàn.

29 Nhưng nó sao giàu nổi, tài sản nó sẽ chẳng bền lâu, của cải nó không che kín được xứ sở.

30 Nó sẽ không thoát khỏi bóng tối, chồi non của nó, một ngọn lửa sẽ làm héo khô, tàn lụi, hoa của nó, gió sẽ cuốn đi.

31 Phải chi nó đừng tin vào sự dối trá, nhưng nó đã làm, vì dối trá chính là những gì nó thu hoạch được.

32 Chưa tới thời tới lúc, cành lá của nó đã úa tàn, chẳng còn xanh tươi nữa.

33 Khác nào cây nho, nó làm rụng quả khi chưa chín, như cây ô-liu, nó để mất đi hoa trái của mình.

34 Quả thật, phường gian ác sẽ không có con nối dõi, lều đứa ăn hối lộ sẽ bị lửa thiêu.

35 Đứa cưu mang gian ác, ắt sẽ sinh tai họa, bụng chúng chứa sẵn những điều gian.

Chương 14Chương 16
Sách Ma-ca-bê 2Sách Thánh Vịnh