Chương 21 - Sách Gióp
Thực tế không phải vậy
1 Bấy giờ, ông Gióp lên tiếng nói:
2 Xin hãy lắng nghe lời tôi nói, và như thế đã là yên ủi tôi.
3 Xin chịu khó nghe, rồi tôi sẽ nói, tôi nói xong, các anh sẽ mặc sức nhạo cười.
4 Có phải vì con người mà tôi than vãn? Nếu thế, tôi không mất bình tĩnh làm sao được?
5 Cứ nhìn tôi đi, các anh sẽ phải sững sờ, mau đưa tay ra mà che miệng.
6 Chính tôi khi nghĩ đến, tôi đã phải bàng hoàng, phải rùng mình sởn ốc.
7 Tại sao kẻ gian ác vẫn sống nhởn nhơ, càng về già lại càng thêm của cải?
8 Trước mặt chúng, dòng dõi chúng đứng vững như bàn thạch, chúng thấy con thấy cháu ngay trước mặt mình.
9 Nhà cửa chúng yên ổn, không phải sợ hãi chi, ngọn roi Thiên Chúa không hề đụng tới.
10 Bò mộng của chúng truyền giống không hư, bò cái của chúng sinh con không sẩy.
11 Con cái chúng chạy nhảy như chiên cừu, đám trẻ thơ tung tăng đùa giỡn.
12 Chúng hát ca theo nhịp trống, cung đàn, chúng vui đùa theo tiếng sáo vi vu.
13 Cuộc đời chúng đầy tràn hạnh phúc, chúng đi về âm phủ thư thái an nhàn.
14 Thế nhưng chúng đã từng nói với Thiên Chúa: “Xin Ngài xa chúng tôi, chúng tôi chẳng muốn biết đường lối của Ngài.
15 Đấng Toàn Năng là gì để chúng tôi phụng sự, cầu khẩn Người, chúng tôi được lợi chi?”
16 Hạnh phúc chẳng ở trong tay chúng hay sao? Ước gì tôi lánh xa ý đồ phường gian ác!
17 Đã mấy lần đèn của ác nhân vụt tắt, và tai ương ập xuống trên mình? Đã mấy lần Thiên Chúa nổi giận chia cho chúng phần chúng đáng phải chịu?
18 Có bao giờ chúng như cọng rơm bị gió cuốn, như vỏ trấu bị cơn lốc cướp đi?
19 Người ta vẫn bảo: “Thiên Chúa dành cho con cái nó tai ương nó phải chịu.” Ước gì Người cứ phạt nó đi cho nó biết!
20 Ước chi nó phải nhìn tận mắt cảnh sụp đổ của mình, và phải uống cho cạn chén lôi đình của Đấng Toàn Năng!
21 Quả thật, đối với nó, gia đình nó có nghĩa gì đâu, khi tháng năm đời nó phải kết liễu.
22 Chẳng lẽ người ta lại dạy cho Thiên Chúa thế nào là hiểu biết? Chính Người là Đấng xét xử chốn cao vời!
23 Có kẻ phải lìa đời lúc còn sung sức, khi đang sống thư thái an nhàn,
24 thân hình phương phi béo tốt, tâm hồn vui sướng thảnh thơi.
25 Có người phải ra đi giữa lúc tâm hồn cay đắng, hạnh phúc chưa bao giờ được hưởng.
26 Kết cuộc cả hai cùng nghỉ yên trong cát bụi, mặc cho giòi bọ rúc rỉa thân mình.
27 Ồ! Tôi quá biết tâm tưởng của các anh, các anh có ẩn ý gì về tôi, tôi cũng rõ.
28 Quả thật, các anh hỏi: “Cung điện bậc quyền thế ở đâu? Đâu là nơi cư ngụ của phường gian ác?”
29 Chẳng lẽ các anh không hỏi khách qua đường, cũng không hiểu lời họ giải thích?
30 Vào ngày tai ương, kẻ ác được miễn trừ, nó thoát khỏi hiểm nguy trong ngày phẫn nộ.
31 Vậy thì ai sẽ nói thẳng vào mặt nó về cách nó đã sống xưa nay, và hết mọi điều nó đã làm, ai là người sẽ trả cho nó?
32 Người ta sẽ đưa nó ra nghĩa địa, để nó thức mà canh mồ của nó.
33 Những hòn đất dưới khe đối với nó thật là êm dịu, theo sau nó là cả một đoàn người, đi trước nó, đông vô số kể.
34 Vậy thì có nghĩa gì những lời ủi an vô tích sự các anh dành cho tôi? Những câu giải đáp của các anh, chỉ là trò giả dối!