Chương 31 - Sách Gióp
Lời biện hộ của ông Gióp
1 Tôi đã kết ước với đôi mắt của tôi là không nhìn ngắm một thiếu nữ nào.
2 Từ cõi trời cao, Thiên Chúa gửi gì xuống làm sở hữu, từ chốn cửu trùng, Đấng Toàn Năng ban gì làm gia nghiệp?
3 Há chẳng phải tai họa cho đứa bất công và bất hạnh cho kẻ làm điều dữ?
4 Đường tôi đi, lẽ nào Người chẳng thấy, chân tôi bước, Người không đếm được sao?
5 Giả như tôi đồng hành cùng gian dối và chân tôi dồn bước với điêu ngoa
6 thì Thiên Chúa cứ cân tôi trên bàn cân chính xác và Người sẽ nhận thấy tôi toàn vẹn.
7 Nếu chân tôi đi trệch đường, lòng chiều theo con mắt, và tay dính vết nhơ,
8 thì cái tôi gieo, người khác sẽ hưởng và các mầm non tôi trồng đều bị nhổ đi.
9 Nếu tôi để lòng mê theo phụ nữ hay rình rập ngoài cửa nhà tha nhân,
10 thì vợ tôi phải kéo cối xay cho người khác và thân xác nàng bị người ta chiếm đoạt.
11 Đó quả là một tội tày trời, tội ác đáng trừng phạt.
12 Đó là ngọn lửa đốt tan âm phủ, thiêu rụi cả mùa màng của tôi.
13 Giả như tôi chà đạp quyền lợi của tôi trai tớ gái đang tranh tụng với tôi,
14 thì tôi sẽ làm gì khi Thiên Chúa trỗi dậy, khi Người tra hỏi, tôi đáp lại thế nào?
15 Đấng đã tạo ra tôi trong dạ mẹ không phải là Đấng tạo ra nó hay sao? Cũng một Thiên Chúa đã tạo ra chúng tôi hết thảy.
16 Phải chăng tôi từ chối ước vọng của người nghèo, làm cho mắt góa phụ mỏi mòn vì trông ngóng?
17 Phải chăng tôi ăn bánh một mình, không chia phần cho kẻ mồ côi?
18 Từ thuở thanh xuân, tôi đã nuôi nó như một dưỡng phụ và đã hướng dẫn nó ngay từ lúc tôi lọt lòng mẫu thân.
19 Phải chăng tôi đã thấy một kẻ khốn cùng không áo mặc, thấy một người nghèo không mền đắp,
20 mà họ lại không chúc lành cho tôi, vì nhờ lông chiên của tôi mà được ấm?
21 Phải chăng tôi đã giơ tay đánh trẻ mồ côi, vì biết mình được nâng đỡ nơi cổng thành?
22 Nếu thế thì đầu tôi phải lìa khỏi cổ và cánh tay tôi phải đứt khỏi khuỷu tay.
23 Bởi vì tai họa của Thiên Chúa làm tôi kinh hãi, tôi không thể đứng vững trước oai phong của Người.
24 Phải chăng tôi lấy vàng làm bảo đảm và nói với vàng ròng: “Ngươi là chốn an toàn của ta!”
25 Phải chăng tôi mừng vui vì có nhiều của cải, vì tài sản do tay tôi làm ra?
26 Phải chăng tôi thấy ánh mặt trời rực rỡ và vầng trăng lộng lẫy huy hoàng
27 mà lặng lẽ để cho lòng bị lôi cuốn và đưa tay lên miệng mà hôn?
28 Nếu thế thì đó cũng là tội ác đáng trừng phạt, vì tôi đã dám chối bỏ Thiên Chúa, Đấng ngự chốn trời cao.
29 Phải chăng tôi mừng vui khi kẻ thù lâm nạn, và hoan hỷ khi nó gặp tai ương?
30 Không, tôi không để cho lưỡi tôi phạm tội, không lấy lời nguyền rủa mà phó mặc hồn nó cho tử thần.
31 Phải chăng những người trong lều tôi đã chẳng nói: “Ai là người không được cho ăn thịt thỏa thuê?”
32 Người xa lạ không phải nghỉ đêm ở ngoài, tôi đã mở cửa đón mời lữ khách.
33 Phải chăng tôi như hạng người che đậy tội ác của mình và giấu giếm tội mình trong dạ?
34 Phải chăng vì sợ dư luận quần chúng sợ bị các gia tộc khinh chê, mà tôi lặng thinh không dám ra khỏi cửa?
35 Ôi, phải chi có người nghe tiếng tôi! Đây là lời cuối cùng tôi nói, xin Đấng Toàn Năng trả lời cho tôi. Còn bản cáo trạng kẻ thù tôi đã viết,
36 tôi sẽ mang trên vai, và đội như vương miện.
37 Tôi sẽ báo cho Người những bước chân của tôi và tiến lại gần Người như một thủ lãnh.
38 Giả như đất của tôi kêu lên đòi báo oán, và những luống đất cùng nhau khóc òa,
39 giả như tôi đã ăn quịt hoa màu ruộng đất, lại làm cho chủ đất trút hơi thở cuối cùng,
40 thì thay vì lúa mì, gai góc sẽ mọc lên, thay vì lúa mạch, cỏ dại sẽ nảy mầm. Đến đây hết lời của ông Gióp.