Chương 16 - Sách Giu-đi-tha
1 Bà Giu-đi-tha cất tiếng nói:
“Hãy ca ngợi Thiên Chúa của tôi, theo nhịp trống, hát lên mừng Người, rập tiếng chiêng, trầm bổng hòa vang thánh ca cùng thánh vịnh, hãy suy tôn và cầu khẩn danh Người.
2 Vì Đức Chúa là vị thần tiêu diệt chiến tranh, Người đặt doanh trại ngay giữa lòng dân thánh, để giải thoát tôi khỏi tay phường bách hại.
3 Quân Át-sua đến từ núi rừng phương bắc, kéo nhau đến hàng vạn quân binh, chúng đông đảo làm tắt nghẽn khe suối, chiến mã chúng che lấp cả núi đồi.
4 Chúng dự định đốt cháy quê hương tôi, tuốt lưỡi gươm hạ sát đoàn trai trẻ, lũ bé thơ, quẳng bừa dưới đất, bọn thiếu nhi, đem giết tha hồ, còn trinh nữ, bắt đem đi hết.
5 Nhưng Đức Chúa toàn năng đã dùng tay nhi nữ khiến chúng phải tháo lui.
6 Quả thật người hùng của chúng, thanh niên không thắng nổi, con cái Ti-tan chẳng hạ được y, người khổng lồ cũng vô phương áp đảo. Thế mà Giu-đi-tha, con gái Mơ-ra-ri, đã dùng nhan sắc khiến y phải tê liệt.
7 Để vực dậy nhà Ít-ra-en đang điêu đứng, áo góa phụ, bà trút bỏ đi, dầu ngát thơm điểm tô gương mặt,
8 dải khăn xinh buộc gọn tóc trên đầu, áo lụa mịn làm y mê mẩn.
9 Dép bà đi khiến y hoa mắt, nhan sắc bà giam hãm hồn y, cổ họng y, thanh đại đao xuyên thủng.
10 Quân Ba-tư run rẩy khi thấy bà táo bạo, dân Mê-đi khiếp đảm vì bà quá can trường.
11 Bấy giờ, dân tôi đang khốn khổ cất tiếng hò la làm chúng phải thất kinh, người yếu nhược hô lên, khiến chúng hoảng hồn; họ cất tiếng, chúng quay lưng tháo chạy.
12 Lũ trẻ thơ đã đâm giết chúng, đả thương chúng như những kẻ đào binh. Chúng phải tiêu vong vì Đức Chúa của tôi đánh phạt.
13 Mừng Chúa Tể tôi thờ, tôi hát bài ca mới: Lạy Chúa, Ngài vĩ đại vinh quang, mạnh mẽ lạ lùng, không ai thắng được.
14 Muôn loài Ngài dựng lên phải phụng thờ Ngài, vì Ngài đã phán, chúng liền xuất hiện, Ngài gửi sinh khí tới, chúng được tác thành. Tiếng Ngài phán ra, nào ai chống nổi!
15 Núi với biển có ầm ầm chuyển động, đá có chảy tan như sáp trước mặt Ngài, thì đối với những ai hằng kính sợ, Ngài vẫn tỏ lòng nhân hậu từ bi.
16 Quả thật, hiến tế dâng lên Ngài, hương thơm có ngào ngạt, cũng chẳng đáng kể chi; lễ toàn thiêu với nhiều mỡ béo càng không đáng kể gì. Còn những ai kính sợ Đức Chúa muôn đời vẫn lớn lao.
17 Khốn thay dân tộc nào dám đứng lên chống lại giống nòi tôi! Đức Chúa toàn năng sẽ trừng phạt chúng trong ngày Người xét xử. Người sẽ khiến lửa thiêu, khiến giòi bọ rúc rỉa thân xác chúng. Chúng sẽ phải than khóc và đau khổ muôn đời!”
18 Vừa đến Giê-ru-sa-lem, cả đoàn người thờ lạy Thiên Chúa. Sau khi đã thanh tẩy, toàn dân thượng tiến lễ toàn thiêu, lễ vật khấn hứa và tự nguyện.19 Bà Giu-đi-tha cũng tiến dâng mọi đồ đạc của tướng Hô-lô-phéc-nê mà dân đã tặng bà; cả cái mùng đã lấy ở phòng ngủ của ông ta, bà cũng dâng làm lễ vật tru hiến kính Thiên Chúa.20 Dân chúng hân hoan mừng lễ ở Giê-ru-sa-lem trước Nơi Thánh ròng rã ba tháng trời; bà Giu-đi-tha cũng ở lại với họ.
Tuổi già và cái chết của bà Giu-đi-tha
21 Sau những ngày đó, ai nấy trở về phần đất gia nghiệp của mình. Bà Giu-đi-tha trở lại Bai-ty-lu-a và cư ngụ trong phần đất bà vẫn có. Ngay trong buổi sinh thời, tiếng tăm bà đã lừng lẫy khắp nơi.22 Nhiều người muốn kết duyên với bà, nhưng chẳng một ai được bà ưng thuận, trong suốt đời bà, kể từ khi chồng bà là ông Mơ-na-se khuất núi và về sum họp với tổ tiên.23 Danh tiếng bà mỗi ngày một thêm lừng lẫy. Bà sống tại nhà chồng bà, tuổi đời rất cao, thọ được một trăm lẻ năm tuổi. Bà trả tự do cho người nữ tỳ. Cuối cùng bà qua đời ở Bai-ty-lu-a và được chôn cất trong hang mộ bên cạnh ông Mơ-na-se, chồng bà.24 Nhà Ít-ra-en khóc thương bà suốt bảy ngày. Trước khi nhắm mắt, bà Giu-đi-tha đã phân phát của cải cho tất cả bà con bên chồng cũng như cho thân quyến của bà.
25 Không còn một ai làm cho con cái Ít-ra-en phải sợ nữa, trong suốt thời bà Giu-đi-tha còn sống cũng như mãi về sau, khi bà đã qua đời.